
Tác giả: Mỹ Nhân Trộm (Thiên Lam Gia Vân)
Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015
Lượt xem: 134293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.
n để cậu bị đánh bầm dập te tua thế này? Tức giận, cậu nhìn Linh Lam với ánh mắt như thiêu đốt người khác, nhưng còn lâu mới dọa được Linh Lam cô đây nhá.
- Hừ! Tội danh một, đua xe vượt tốc độ với phân khối lớn, tội danh hai, hành hung cảnh sát, cô đã đủ bằng chứng ngồi bóc lịch trong nhà đá chừng vài năm xuân rồi đấy.
Linh Lam nghe thì cười khẩy: -Oh, vậy sao? Cứ tự nhiên, nhưng nếu tôi đi tố cáo anh tội biết luật nhưng vẫn phạm luật, hành hung người khác của anh thì không biết ai nặng hơn ai nhỉ, “anh chàng cảnh sát?"
Thái độ mỉa mai thấy rõ của Lam làm cho Nhật Khoa tức sôi máu, tưởng như có thể nướng thịt trên khuôn mặt đẹp trai của cậu.
- Cô nghĩ vậy à?
Cậu tiến tới, giơ tay ra túm lấy tay Lam, ý khóa tay cô bằng con số 8 uy quyền. Nhưng đâu có dễ vậy, Hạo Quân im lặng nãy giờ cũng lên tiếng:
- Tránh ra._Đồng thời kéo Lam lại sau lưng, như "gà mẹ"... che con.
Linh Lam thấy phiền quá rồi, thật mất thời gian của cô mà, liếc đồng hồ, cô đẩy Hạo Quân sang một bên, chủ động tiến đến gần Nhật Khoa, ghé sát tai cậu và phả vào luồng hơi lành lạnh:
- Nhi của anh… giữ chặt vào!
Lời nói âm nghìn độ C cộng với nụ cười “thân ái” của Lam khiến Nhật Khoa tức hằn cả mặt. Cậu nhớ cô từng nói nhiều lắm câu này rồi, ngụ là sẽ mang Nhi của cậu đi mất chứ gì? Nhưng có lần nào thật đâu, vậy mà cậu cứ bị dọa bởi cái giọng ý khinh khỉnh đấy mới lửa tức. Đợi Nhật Khoa nghĩ được như vậy thì Linh Lam đã kéo Hạo Quân đi rồi, trước khi khuất xa, cô bạn thân búng về phía Nhi lời chúc "ngàn tình": -Bảo trọng nha cưng!
Đoạn đi xa, Lam buông tay Hạo Quân rồi không thèm đoái hoài mà bỏ đi trước. Cậu ngây ngốc nhìn mình bị bỏ rơi, trời ạ, anh đang bị bầm dập như thế này mà còn bị bỏ rơi sao? Chẳng hắng một từ, Lam bước nhanh về phía tiệm thuốc gần đấy, rồi quay trở lại quẳng vào mặt “rùa gỗ” một hộp sơ cứu thông thường.
Hạo Quân vẫn ngu ngơ nhìn cái hộp mình vừa được trao trên tay, lại thấy Linh Lam không nói gì mà bỏ đi thì liền chạy tới kéo lại:
- Này, lại sao thế?
Cô gạt phắt ra, tức giận nhìn Hạo Quân rồi đi tới ghế đá ngồi. Anh bước đến cạnh vô, mở nắp chai nước suối tu một hồi. Phải nói là hồi nãy đánh nhau khá mệt nha, khát nước muốn chết. Lam nhìn bộ dạng thảnh thơi uống nước của Hạo Quân, tức giận phang ngay 1 câu:
- Gì cơ? Không nhớ?
Dòng nước trong cuốn họng Quân như mắc nghẹn không trôi, đắng nghét, Quân bị câu nói kia làm cho đơ cứng cột sống lưng, tim long tong chạy nhảy trong ngực, kiểu này là hạn hán chứ chả chơi, rồi nhìn Linh Lam bới ánh mắt như cún dại cắn càng:
- Có nhá! Mà... chuyện gì?_Ơ hơ, cụ nhà cậu sống dậy chắc mẫm cũng muốn quất cho cậu một cây, vì cái tội hỏi... đù.
Hừ! Biết ngay mà, cái tên IT "rùa gỗ" này có nhớ gì đâu. Chẳng thèm quan tâm, cô quay hướng khác nhìn vu vơ. Hạo Quân thấy bộ dạng của Lam, rõ chắc mình bị giận vì cái gì đó rồi, nhưng gãi đến tróc da đầu mà lại không bóng thông tin.
Lát hồi ngồi tự kỉ, không chịu được nữa cô quay sang quát: -5h, chiều ngày qua. ĐÃ-Ở-ĐÂU?
Ánh mắt nảy lửa ấy khiến cho Hạo Quân chợt rùng mình, cố lục lọi trí nhớ, hồi lâu sau thì lắc đầu.
Ấy chết, "Thôi rồi Lượm ơi" đến mà nhặt xác thằng anh "cùng cha khác ông nội" của em đi. Ơ hớ... mắt cậu đổ ròng mà lệ chẳng thòi ra.
- Xin lỗi nha! Kì thực hôm đó có chuyện quan trọng nên quên khoái đi mất.
Ờ, IT "rùa gỗ" như cậu ăn nói còn thua đứa bé lên ba, nói gì mà ngu thế không biết, một lần nữa cụ nhà cậu mà tỉnh dậy cá chắc không nhìn mặt cậu đâu. Xong, giải thích lại thành thêm dầu vào lửa, Lam hầm hè nói:
- Là, tôi, còn, thua, cả, cái, gọi, là, quan, trọng, kia?
À há, toi cả cụ nhà cậu nhá, cái điệu mà ngắt từng mảnh này là cậu lên thớt hẳn rồi. Quả tai họa mà, cậu đúng là "rùa gỗ"_ chữa lợn lành thành lợn què, nhưng ở đây chỉ có thể là chữa lợn què thành lợn què hơn. Vò đầu bứt tai, Hạo Quân cuối cùng cũng nghĩ ra cách cứu vãn, nếu không cứ để thế này thì cậu thật có lỗi với con mình sau này:
- Há... há, nào đâu phải vậy. Lam luôn là nhất._Cậu cười xuề như bọn lên dại.
- C-ấ-m-t-ì-n-h, 72h!_Lam bồi thêm câu xanh rờn rồi cất chân đi hút: -Cấm-chạy-theo-tôi!
Ôi thôi chết cậu lỡ dại đăng kí tin nhắn rồi, nguyên tuần luôn, ba ngày trước bận với tường lửa, mới nhắn buổi kia, giờ tính sao ba ngày còn lại? Lỗ vốn mất! Trời ơi! Trời ơi! Cậu tu tốc cơn nước còn sót cho hạ hỏa, vứt lại vừa uổng, vừa phí, vừa mất tiền bỏ ra mua mặc cho tiền là của cô hay cậu. Nắng trưa khóc thét trên gương mặt hài hòa đường nét sắc sỏi, hai dòng nước dài chải xuống, ướt đẫm cả gương mặt. Là... mồ hôi nha!