
Resident Evil ( Tập 6 - Mật mã Veronica ) - Full
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342712
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2712 lượt.
ng thấy thỏa mái,con tim gã không hát vang bài ca chiến thắng nhỉ????
Gã đứng bâng quơ nhìn Dung,gã cứ nhìn mà chẳng thể làm gì được.Gã nhếch mép,gã mĩa mai...Kiên cố tỏ ra mình đang thèm khát dòng máu của hắn.
-Con hận ta đến vậy sao?Thôi được rồi,con làm đi,nhưng hãy làm thật nhanh,thật dứt khoát,ta muốn đi thật nhanh mà không phải thấy con đau đớn.
Lời Dung nói chẳng khác gì một lời khích tướng đứa con của mình,hắn biết,làm sao không biết được khi bộ mã gen của Kiên có nguồn gốc từ chính hắn cơ chứ!
-Ông tự tin quá đấy,ông nghĩ tôi buồn,tôi khóc thương cho ông sao?Rồi,tôi sẽ thử...Tôi sẽ cho ông thấy tôi vui như thế nào khi thấy ông chết nhé.
Nói rồi gã rút súng chĩa vào người ông,chẳng hiểu do thói quen hay do niềm kiêu hãnh bịt mắt khiến cơ tay của gã...hoạt động thật.Sau tiếng súng,gã thất kinh nhận ra,mình vừa bắn bố đẻ của mình.Chính tay gã đã làm thế.
Tại sao?Gã không thể giải thích,đáng lẽ gã sẽ không làm thế chứ,trong đầu gã đầy mâu thuẫn,không hiểu...Gã cười một cách miễn cưỡng,đôi mắt gã đỏ hoe,con tim gã thắt lại.Đây là bản tính sơ khai của con người sao,nó là thế này đây sao.Kiên đưa tay lên chạm vào những giọt máu đỏ tươi bung đầy trên mặt mình,Kiên nhìn chúng,đôi tay gã run lên bần bật.Giờ thì gã thấy lạnh,phải,lạnh buốt.Đôi mắt lão Dung nhìn chăm vào mình.Kiên hốt hoảng:
-Ông...ông...đừng...nhìn...tôi...
Kiên giật lùi mấy bước và ngã xuống sàn.
-Nhắm mắt lại đi,nhắm lại đi,đừng nhìn tôi,tất cả là do ông cơ mà,đừng....đừng..
Gã đưa tay che mặt mình lại,rồi gã quay lưng bỏ chạy.Cứ thế gã chạy mãi như thể lần đầu gã giết người vậy.Một chút ân hận,một chút đau...Không khí trở nên quá loãng để gã có thể hít thở như người bình thường.Kiên nhìn đôi tay đầy máu của mình,chính nó,chính nó đã làm thế,chính nó đã khiến người thân đúng nghĩa duy nhất của mình lìa đời.Trước đây,gã sai người hạ sát mẹ và anh trai mình gã không thấy đau như lúc này,lúc ấy gã chỉ thấy giận,rất giận,vì thế cái chết của họ chỉ khiến gã thấy thoải mái.Còn bây giờ,bỗng dưng gã thấy đau,...Giờ thì hay rồi!!!
Gã cúi mình xuống một dòng sông,gương mặt của mình phản chiếu lại mập mờ trên mặt nước.Gã tím tái mặt mày,gã đưa tay vẫy mạnh nó đi.
Kiên chà...chà..chà...thật mạnh những vết máu đang dính trên tay mình.Chà bao nhiêu gã cũng cảm giác nó không sạch.Tức giận,gã lao mình xuống con sông ấy.Dòng nước phủ kín mọi giác quan khiến Kiên dần bừng tỉnh,ngâm mình như thế một lúc lâu gã nhô mình lên mặt nước một cách mạnh mẽ.Gã hét lên:
-Bố thấy không?Con làm được rồi đấy.
Chẳng biết gã đang hét lên cho ông bố nào của mình nghe thấy nữa.Nếu là Hoài thì gã phải vui mừng chứ,hay gã đang chứng minh cho bố đẻ mình về sự tồn tại của dòng máu “bẩn thỉu” mà gã cũng sỡ hữu?Và cũng có thể là gã hộ pháp nhào nặn nên Kiên kiệt xuất như hôm nay.Thôi thì cứ chấp nhận là cho cả...3 đi,bởi với ai cũng có thể phù hợp với lời gã nói.Một sự lộn xộn hợp lí trong cái tâm trí chứa quá nhiều tính trạng dị thường.
Ánh mắt hắn rực sáng như pha lê,cảm xúc hắn thay đổi nhanh tới mức...Hắn đi vào bờ một cách tỉnh táo,cơ mặt hắn cứng đơ như một kẻ tâm thần.Giờ thì hắn cười,hắn vui,hắn làm như kiểu mình đã thành công thật sự vậy.Hắn không còn là một kẻ vị kỷ yếu đuối nữa,con quỷ của hắn đã trở về.Nếu bạn muốn xem xét mức độ lạnh lùng và nhẫn tâm của Kiên lúc này thì hãy nhìn vào mức độ của ông bố đẻ hắn và cộng thêm một đơn vị lạnh lùng nữa nhé.Nó sẽ rất chính xác đấy,bởi sau lần nổi dậy duy nhất của lương tâm mình,hắn đã đàn áp chúng trở lại để hi vọng mãi mãi chúng không ngốc đầu lên thêm một lần nào nữa.
Cho tới khi hắn chết.!!!
Khí hậu Tây Bắc khắc nghiệt thật,bạn có biết tại sao người ta dùng từ đó không?Bởi ở đó,bạn sẽ thấy thiên nhiên ưu ái quá đáng cho nơi ấy,một sự dư thừa quá mức trên cái vòng tuần hoàn của đất trời.Giờ cũng thế,nhưng không phải là cái lạnh buốt xương tủy mà là cái nóng “trở trời”.Cái nắng dư thừa ấy đang thêu cháy mọi thứ,mặt đất nóng ran như muốn nổ tung ra thành từng mảnh.
Nếu có một hệ quy chiếu được lập ra giữa con tim Luân và màu nắng này thì nó sẽ tương ứng một cách lạ kì,rất khớp và đồng điệu.Chúng ta đang nói về điều gì thế nhỉ?À,đó là sự tuyệt vọng,một sự tới hạn chịu đựng của con tim.Sau một giấc ngủ lấy lại trạng thái cân bằng cho thể trạng và cảm xúc thì giờ Luân lại khiến nó trở nên chông chênh.Cùng một lúc,một thời điểm,thông tin về hai cái chết của Dung và Thắng được truyền đến tai anh qua nhiều kênh cảm xúc.
Giờ thì hay rồi,anh cũng như Kiên vậy chẳng thấy vui dù mục đích đặt ra đã đạt được.Lão ấy chết thật rồi,nghe đơn giản thế,lẽ ra lão ta phải chết trước mặt anh chứ,làm gì có chuyện lão đi nhẹ nhỏm như đi “du lịch” ở một vùng đất mới được.Lão về với quỷ dữ mà chỉ một tích tắc thế thôi sao,anh không cam chịu như thế,ông bố của anh,một phiên bản lỗi của lão ấy đã phải chịu đau đớn như thế nào,đáng ra lão ta cũng phải như thế chứ.Tên quái nào đã tiễn lão nhỉ?Sao hắn chỉ cho lão ấy một viê