
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342707
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2707 lượt.
p>
Đang nằm nghĩ trưa thì Khánh thức giấc bởi tiếng gõ cửa.Kiên bước vào bên trong với một nụ cười dành ngay cho Khánh.Gã phải làm thế vì bây giờ Khánh là một món hàng hot,giá trị của hắn tăng vọt hơn cả những chỉ số chứng khoán mà Kiên mua mấy hôm trước.
-Sung sướng thế ông anh?Kiên lên tiếng.
-Chú em cũng thế mà,chú đến muộn hơn anh nghĩ đấy.
-Mẹ kiếp,mày tưởng tao đi chơi chắc,tao thì dọn dẹp cho mày để mày ung dung đếm tiền mà than vãn gì nữa hả?Kiên bực dọc vì lời Khánh nói.
-Chú đừng nóng,ta là người một nhà mà.
-Lắm lời quá,sao rồi?Có gì cho tao không thế?
-Chú mày biết rồi còn hỏi,nhìn này...Nhưng tao nói trước,của chung thì phải công bằng đấy,đừng chơi anh mày,được chứ?Chú mà nuốt nhiều quá sẽ mắc nghẹn đấy.
Vừa nói,Khánh vừa chìa ra trước mặt Kiên cả một cục tiền mệnh giá khá lớn.Gã nhìn chúng với một sự thích thú thấy rõ,Kiên nở một nụ cười tươi xem như là phần thưởng cho Khánh.
-Mày được đấy,nhưng có vẻ tao hơi đánh giá cao mày thì phải?
-Ý chú là sao?
-Mày còn hỏi tao à?Giờ mày làm kinh động cả bọn cớm chết tiệt ấy thì đường đâu mà lôi chúng ra đây.Nếu là một đống tiền còn dễ giải quyết,đằng này,cả một kho như thế thì phải làm sao?
-Chuyện đó chú mày để anh,mục đích anh gọi chú đến là bàn bạc chuyện khác hứng thú hơn.
Đôi mắt Khánh nhìn Kiên với sự tinh ranh vốn có.
-Thằng quái đản,muốn gì?
-Một nửa,được chứ?
-Mày nghĩ mày là ai chứ hả?Chỉ một cái búng tay thôi thì mày về dưới ấy mà xài tiền âm phủ nhé.Mẹ kiếp,tao cho mày theo tao đã là cái phúc của mày rồi.
Nghe thế Khánh tỏ vẻ tức giận,hắn nói:
-Vậy thì thôi,tao đi đây,mày tự mà vào hốt hết chúng nhé.
-Khoan đã.Kiên lên tiếng.
Gã đi loanh quanh người Khánh,ánh nhìn khinh miệt thấy rõ trên mặt Kiên.Một lát gã nói:
-Mày giả bộ mà làm gì,cái trò trẻ con.Thôi được,tao tính thế này,chỗ tiền ấy,tao cho mày tất,tao đếch cần,chỗ đạn ấy là của tao,được không?Tao nghĩ mày cũng không cần chỗ ấy làm gì,đúng không?Chúng làm sao bén bằng con dao lam bé tí của mày chứ.
Khánh cười,đúng như hắn nghĩ,Kiên không thích tiền thật,mọi chuyện với hắn khá suôn sẻ đây.Khánh lại nói:
-Mày có vẻ hợp tao đấy,gặp mày đúng là không uổng công tao thoát ra ngoài.Mà tao quên,mày góp công khá lớn trong việc đưa tao ra ngoài còn gì.Tao đồng ý.Thỏa thuận thế nhé.Và nhớ,đừng bày trò với tao,trạng chết thì chúa cũng băng hà đấy.Tao không nói cho vui đâu.
-Tao biết rồi,dù sao thì tao với mày đi hai con đường khác nhau.Nước sông không phạm nước giếng mà.
-Rồi,vậy ta xong chuyện đó nhé.
-Thế giờ mày nói xem làm cách nào để kéo hết lũ chó canh cửa kia đi khỏi đó?
-Tao cần mày tìm một người cho tao,chỉ có bà ta mới đuổi được chúng đi.Chuyện đó là nghề của mày mà,đúng không?
-Mày muốn tao tìm người đàn bà thuê nhà ấy hả?
-Thuê con mẹ gì,nó là dì ghẻ của mày đấy.
-Ý mày là sao?
-Hỏi thế mà cũng hỏi,bà ta là người tình của bố nuôi mày.Bà ta cũng biết về chỗ đó đó.
-Ngạc nhiên quá nhỉ?Kiên nhếch mép.
Gã khá thờ ơ bởi những lời Khánh nói,với Kiên thì bây giờ chẳng có bất kì ai trên thế giới này khiến gã quan tâm nữa.Cái gã cần là một trò chơi,một cuộc tranh giành có đầy đủ những đối thủ sừng sỏ.Kiên thích cảm giác chết chóc,thích sự bận rộn,với gã,ngôi nhà và những đứa trẻ chẳng khác mấy là địa ngục trần gian.
Kiên bước ra ngoài sau cuộc thương lượng có phần thuận lợi ấy.Kiên có thể giết ngay thằng bệnh ấy mà chả cần thương thảo gì sất.Nhưng gã không làm thế,có Khánh cuộc chơi của gã sẽ trở nên thi vị hơn hẳn.Thằng Luân có vẻ ủy mị quá,mà giờ thì còn ai làm đối trọng với gã ngoài Luân đâu.Nghĩ đến đó,chợt Kiên nhớ Long Sầu,còn thằng đần ấy nữa nhỉ,Kiên cười,gã rút điện thoại gọi Long:
-Chào ông anh,mọi chuyện đã xong rồi nhé.Tối nay,ông anh nhớ đốt cho lão ấy vài sấp tiền cho lão ấy đỡ tủi.
-Mày đã giết được lão thật à?
-Ông anh không tin tôi đấy à?Như thế là không được đâu,sống mà không có niềm tin vào một ai thì sống làm gì nào?
-Xin lỗi,tại tao hơi bất ngờ,tao đã đánh giá thấp chú mày rồi.
-Thế là xong nhé,tạm biệt ông anh.Nhớ sau này tôi còn có việc phải nhờ anh đấy.
-Ok,tao nợ mày một món ân tình mà.Thằng Long Sầu này,chưa bao giờ quên ơn bạn bè đã giúp mình đâu.
-Rồi,thế nhé.
Kiên giập máy thật nhanh,mọi chuyện khởi đầu như mơ với gã.Kiên đưa cái bút gạch ngay cái tên Dung trong một cuốn sổ tay chứa đầy những cái tên khác.Có vẻ gã đã tự liệt kê ra những đối tượng mà gã sẽ xử tử.Cái bộ não của gã cũng không tầm thường đâu,nếu không muốn nói là xuất chúng.Tin được không?Chẳng biết gã lập ra chúng từ bao giờ,chỉ biết rằng gã đã sắp xếp chúng theo thứ tự từ trên xuống.Quy luật ở đây là,cái tên đứng trước sẽ chết trước và thật ngạc nhiên chuỗi quy luật ấy tính đến thời điểm hiện tại là hoàn toàn trùng khớp với những gì đã diễn ra.Sẽ còn ngạc nhiên hơn nếu biết được cái tên kế tiếp sau Dung Tào,nó được hắn khoanh