
Resident Evil ( Tập 1 - Âm mưu của tập đoàn Umbrella ) - Full
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342131
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2131 lượt.
lần cuối cùng vào lúc nào?- Khoảng mười phút sau khi xe chuyển bánh từ Amiens – Japp húng hắng ho một cách khó chịu – Người ta đã thấy cô gái vào phòng vệ sinh.- Cái đó rất bình thường – Poirot bình luận – Còn gì nữa?- Phải. Người ta đã tìm thấy chiếc mũ của em bên cạnh đường sắt… cách Amiens khoảng hai mươi kilometer.- Nhưng không thấy xác chết?- Không.- Ý kiến riêng của anh thế nào?- Thật là khó nói! Không có dấu vết bị giết… Cô ta không thể rơi từ xe lửa xuống được.- Sau khi rời Amiens xe lửa có dừng lại chỗ nào không?- Không. Xe chỉ chạy chậm lại vì có biển báo hiệu. Nhưng tôi cho rằng tốc độ xe chạy lúc ấy vẫn còn lớn, nếu ai nhảy xuống thì chắc chắn đã bị thương ngay. Anh nghĩ rằng cô gái đã sợ hãi và tìm cách chạy trốn ư? Cô cảm thấy khó chịu vì đây là lần đầu tiên cô ta xa nhà ư? Có thể là như vậy. Nhưng dù sao cô gái cũng đã mười lăm tuổi rưỡi rồi! Và trong suốt chuyến đi cô vẫn vui vẻ, nói chuyện như một con chim sáo kia mà.- Người ta đã lục tìm trên xe lửa rồi chứ?- Rồi, trước khi tàu vào ga phía Bắc Paris. Cô gái không có mặt ở trên tàu nữa. Đó là điều chắc chắn – Người cảnh sát trưởng thở dài – Cô bé biến mất, thật là lạ lùng. Kỳ cục!- Cô gái ấy thuộc loại nào?- Cũng bình thường thôi, đó là tất cả những gì tôi biết.- Tôi cho rằng… Cô ta là người như thế nào?- Tôi có tấm ảnh nhỏ của cô. Ô! Cô ta không nhan sắc lắm.Anh đưa tấm ảnh cho Poirot. Nhà thám tử yên lặng ngắm nhìn. Tấm ảnh được chụp một cách tự nhiên. Người ta thấy một cô gái lều nghều đang ăn một quả táo. Đôi môi mở tô để lộ hàm răng hơi thô. Cô bé có hai tết tóc hai bên và đeo kính.- Thường thôi, phải không? – Japp hỏi – Vào tuổi này các cô gái đều như vậy cả. Nhưng sau đó các cô sẽ là hoa hậu. Tôi tự hỏi các cô ấy đã biến đổi như thế nào, thật là mầu nhiệm.Poirot cười:- Không có gì là mầu nhiệm đối với một người đàn bà cả – Anh nói – Còn gia đình cô gái thì như thế nào? Họ có cho biết thêm điều gì không?Japp lắc đầu.- Không tin tức gì thêm. Người mẹ đang ốm. Ông bố thì hoảng hốt. Ông ta chửi rủa cô bé đã đòi đi Paris… Con gái ông đã chờ đợi chuyến đi này từ lâu. Cô ta muốn học hội họa và âm nhạc. Học trò của bà Pope đều ham thích nghệ thuật. Nhà trường có danh tiếng từ lâu, con cái những gia đình giàu có thường theo học ở đây. người ta không nhận bất kỳ ai vào học vì chi phí quá lớn.Poirot thở dài.- Tôi biết loại trường đó. Còn bà Burshaw tới nước Anh nhận học sinh thì sao?- Bà ta không được tận tâm lắm xét về phương diện suy nghĩ. Bà đã rụng rời với ý nghĩ là bà Pope trút mọi trách nhiệm cho mình.- Trong việc này không có một chàng trai nào chứ?Japp ra một cử chỉ hùng biện chỉ vào tấm ảnh.- Liệu trong đầu cô bé có chàng trai nào không?- Chắc chắn là không, nhưng cái đó cũng có thể có trong một trái tim lãng mạn. Vào cái tuổi mười lăm thì đó không phải là quá sớm.- Nhưng, nếu một trái tim lãng mạn có thể làm con người biến mất khỏi một con tàu đang chạy thì tôi phải tìm đọc trong các tiểu thuyết ái tình.Nói xong người cảnh sát nhìn Poirot một cách tràn đầy hy vọng.- … Anh đã có ý kiến gì chưa?Poirot chậm chạp lắc đầu.- Có thể ngẫu nhiên người ta tìm được đôi giày của cô bé trên đường sắt chăng? – Nhà thám tử hỏi.- Giày ư? Không, tại sao?- Đơn giản chỉ là một ý kiến thôi…Hercule Poirot đang sửa soạn rời khỏi nhà để lên xe tắc-xi thì chuông điện thoại reo lên.- Ai vậy?Đó là Japp.- Rất may gặp được anh! Mọi việc đã xong, anh bạn. Tôi vừa mới nhận được tin của Scotland Yard. Cô gái đã được tìm thấy. Bên đường, cách Amiens khoảng hai mươi kilometer. Cô bé rất hoảng sợ. Người ta chưa kịp gây chuyện gì cho cô. Theo thầy thuốc, người ta đã tiêm thuốc ngủ cho cô… Dù sao cô ta cũng đã thoát nạn và mạnh khỏe.- Thế là anh không cần đến tôi nữa chứ – Poirot chậm chạp hỏi.- Vâng, không! Rất tiếc là đã làm anh bận rộn!Japp cười và bỏ máy.Nhưng Hercule Poirot không cười. Nét mặt vẫn nghiêm nghị anh buông máy.*Thanh tra Hearn nhìn Poirot với vẻ ngạc nhiên:- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông quan tâm đến việc này như thế, thưa ông.- Cảnh sát trưởng Japp đã nói với ông việc này rồi, đúng không? Tôi có thể xem lại vụ này chứ?- Vâng. Ông ấy nói rằng tôi tới đây để giải quyết một vụ khác nhưng ông cũng sẽ giúp thêm vào việc giải đáp câu đố này. Nhưng tôi không đợi vì công việc xong rồi. Tôi tưởng rằng đang điều tra vụ kia.- Việc kia có thể tạm gác lại. Còn cái việc làm tôi quan tâm thì câu đó vẫn chưa được giải quyết, đúng không?- Có nghĩa là cô bé đã được tìm thấy. Cô ta không bị thương. Đó là cái chính.- Nhưng như vậy chưa đủ để giải đáp bài toán. Cô bé trở về như thế nào? Cô ta nói gì? Cô ta đã được một bác sĩ khám sức khỏe chưa? Bác sĩ nói sao?- Người ta đã tiêm thuốc mê cho cô. Cô gái hãy còn bị ngây ngất. Cô bé không nhớ gì từ sau lúc ở Cranchester ra đi nữa. Chắc chắn cô hơi bị rối loạn thần kinh. Có vết bầm máu ở sọ não. Theo bác sĩ, cái đó giải thích sự mất trí nhớ.- Cái đó thường xảy ra… nhưng do ai? – Poirot lưu ý.- Ông không nghĩ rằng cô gái đóng kịch đấy chứ, thưa ông?- Còn ông nghĩ sao?- Không. Tôi nghĩ trái lại. Đó là một cô bé ngoan… hãy còn l