Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342137

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2137 lượt.

một vật mà mọi cơ quan hải quan đang tìm kiếm… Một vật bị đánh cắp. Có nơi nào chắc chắn hơn một chiếc rương của học sinh? Thưa bà, trường bà có tiếng tăm tốt. Ở ga phía Bắc hành lý của học trò được đưa đến một lúc! Và sau đó, sau khi có vụ bắt cóc, có gì hợp lý hơn là xem xét chiếc rương của đương sự một cách công khai của một nhân viên cảnh sát. Nhưng may thay thủ tục của nhà trường quy định rằng chiếc rương đó được mở ra với sự có mặt của Winnie… Nhưng không phải là cái mà cô ta mang đi từ Cranchester… Bà cho tôi bức họa này chứ, thưa bà? Bà đã thừa nhận rằng nó không thích hợp với trường của bà, đúng không?Và Poirot đưa bức họa cho bà Pope.Bức họa “Cây cầu Cranchester” đã biến mất như trò ảo thuật, một cảnh rất cổ điển màu nhạt thay vào đó “Chiếc thắt lưng của Hippolyte”, Hippolyte đang đưa cho dũng sĩ Hercule chiếc thắt lưng của mình do nhà danh họa Rubens sáng tác.- Một tác phẩm nghệ thuật lớn… Ở văn phòng của bà thì rất đẹp.Bà Pope hơi đỏ mặt.Hippolyte một tay tháo thắt lưng, bộ áo quần duy nhất… Dũng sĩ Hercule khoác tấm da cừu trên lưng.- Thật là đẹp – Bà Pope nói sau khi bình tĩnh lại – Bây giờ… như ông đã nói… cần phải chú ý đến nỗi khổ tâm của các bậc làm cha mẹ. Một số người trong bọn họ tỏ ra có những thiên hướng suy nghĩ nông cạn…Vừa bước ra khỏi cửa trường Hercule Poirot bị một đám đông nữ sinh đủ các tầm thước các màu da tấn công. Chớp mắt anh đã bị vòng vây khép kín và siết chặt.- Trời ơi! – Anh tự nhủ – Có phải đây là trận chiến đấu của nữ giới không?Hai mươi nhăm giọng the thé nhắc lại cùng một câu:- Thưa ông Poirot, xin ông vui lòng ký tên vào cuốn sổ chữ ký của em!

 




Hercule Poirot chỉ cần nhìn cái trán rộng, cái miệng mím chặt, cái cằm bướng bỉnh và đôi mắt sắc sảo ấy cũng đủ hiểu tại sao Emery Power trở thành một nhà tài chính mạnh mẽ như vậy.Những ngón tay dài và thanh tú cũng nói rõ tại sao nhà tài chính nổi tiếng hai bên bờ Đại Tây Dương và là nhà sưu tầm hiểu biết về những tác phẩm nghệ thuật. Từ nghệ thuật ông cũng yêu quý môn lịch sử. Một vật không chỉ cần đẹp mà còn phải nói lên những phong tục tập quán của một vùng đất nữa.Tiếng nói của ông êm dịu, không phô trương, nhưng cũng đủ làm cho người nghe phải chú ý.- Bây giờ ông không nên nhận nhiều việc khác nữa – Ông ta nói – Nếu ông nhận việc này, tôi cho là như vậy.- Nó có quan trọng không?- Đối với tôi thì nó đặc biệt quan trọng.Poirot cúi thấp đầu xuống nhìn Emery Power nhưng anh không nói gì cả.- Đây là việc tìm lại một công trình nghệ thuật. Nói chính xác hơn đây là chiếc cốc bằng vàng có chạm trổ ở thời kỳ Phục hưng. Người ta nói đây là của đức Giáo hoàng Alexandre VI, Rodrigue Boriga. Ngài thường mang ra để khách quí dùng. Người được mời chết.- Một phong tục đáng chú y.- Chiếc cốc ấy có một lịch sử náo động. Nó đã bị đánh cắp nhiều lần. Người ta đã giết nhau để có được nó. Nó đã để lại một vết máu dài đằng sau nó.- Vì giá trị nội tại của nó hay vì những lý do khác?- Đúng thế, nó có giá trị rất lớn. Nó được chế tạo bằng một phương pháp tuyệt diệu; đây là công trình của Benveuto Cellini. Nó được chạm hình một cái cây có một con rắn quấn xung quanh; thân con rắn có những viên đá quí còn quả trên cành cây thì bằng ngọc màu lục bảo.Poirot có vẻ thích thú.- Những quả táo – Ông lẩm bẩm.- Đá quí rất đẹp, nhưng giá trị thực tế của chiếc cốc là ở lịch sử của nó. Hầu tước San Veratrino đã bán đấu giá nó vào năm 1929. Những nhà sưu tầm đã tranh cãi nhau, nhưng tôi đã mua được nó với giá ba mươi ngàn livre vào thời kỳ đó.- Một số tiền lớn!- Khi tôi đã thích thì tôi biết trả giá, ông Poirot.- Có thể là ông đã biết câu ngạn ngữ Tây Ban Nha: “Hãy nhận cái mà anh muốn… và trả tiền. Thượng đế nói!”.- Nhà tài chính cau mày và cặp mắt của ông ta đanh lại một lúc.- Ông cũng thích nghiên cứu triết học ư? – Ông ta hỏi bằng giọng lạnh lùng.- Tôi đã đến tuổi biết suy nghĩ.- Tôi không nghi ngờ gì. Nhưng không phải do suy nghĩ mà có thể lấy lại được chếc cốc. Tôi cho rằng hành động là tốt hơn cả.- Thật là sai lầm! Đã có nhiều người phạm phải. Nhưng xin lỗi ông. Chúng ta đã thay đổi chủ đề của câu chuyện. Ông đã nói mình mua được chiếc cốc ấy từ tay hầu tước San Veratrino, đúng không?- Phải, nhưng điều tôi chưa nói với ông là nó đã bị đánh cắp trược khi đến tay tôi.- Chuyện xảy ra như thế nào?- Người ta tới ăn cướp lâu đài của ông hầu tước vào ban đêm, ngoài chiếc cốc còn có nhiều đồ vật có giá trị khác bị mất.- Người ta đã giải quyết như thế nào?Power nhún vai.- Cảnh sát đã điều tra vụ này, đúng thế. Người ta đã bắt và xét xử hai tên kẻ cướp: Dublay, người Pháp và Ricovetti, người Ý và thu được tang vật.- Trừ chiếc cốc của Borgia ư?- Trừ chiếc cốc. Như cảnh sát cho biết, ngoài hai tên ăn trộm bắt được còn có kẻ tòng phạm thứ ba tên là Patrick Casey người Ái Nhĩ Lan. Dublay, tên cầm đầu, chuẩn bị kế hoạch, Ricovetti lái xe và tiêu thụ còn Casey là tên vào trong nhà để lấy đồ đạc.- Của ăn cắp được sẽ chia đều cho ba đứa ư?- Có th