Thám tử Hercule Poirot - Full
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342144
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2144 lượt.
ữ Nga ấy phụ trách việc đổi chác. Nhưng chúng tôi không có chứng cứ. Cách đây một vài tuần lễ chúng tôi thấy Varesco mang đá quí tới hộp đêm. Stevens đi theo dõi nhưng chúng không có cuộc trao đổi nào cả. Khi Varesco ra khỏi nơi này, chúng tôi đã bắt giữ và khám người hắn: không có viên đá quí nào trên người hắn. Người ta tới hộp đêm để khám, kết quả: không có đá quí, không có ma túy!- Thất bại, đúng không?- Như ông nói. Nhưng không phải là thất bại hoàn toàn. Cũng trong cuộc khám xét ấy chúng tôi đã tóm cổ được tên Peverel, kẻ giết người ở Battersea. Người ta nói hắn đã sang Ecosse, nhưng thực ra hắn ẩn náu ở đây.- Có thể có một nơi trú ẩn ở những gian nhà phụ.- Cái đó thì có thể. Nhưng người ta đã lục soát tất cả mà không thấy gì. Nhưng, nói riêng với nhau thôi, một trong những người của chúng tôi đến tận nơi và chút nữa thì bị con chó ấy vồ.- Con Cerbere ư?- Đúng. Cái tên rất tinh quái! Nói xem ông Poirot, nếu ông muốn có dịp may. Vụ này cũng rất xứng đáng. Nhất là ma túy!
- Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với bà – Poirot nói.Anh tới hộp đêm lúc chưa có khách hàng. Bà bá tước và Poirot ngồi trước một chiếc bàn nhỏ bên cửa ra vào.- Nhưng tôi không cảm thấy nghiêm chỉnh. Con bé Alice nghiêm chỉnh là một lẽ, còn giữa chúng ta, tôi thấy cái đó là không cần thiết.- Tôi có cảm tình với bà – Poirot nói tiếp mà không bối rối – và tôi không muốn thấy bà lâm vào cảnh rắc rối.- Nhưng ông đang nói gì vậy? Thật là mơ hồ! Tôi đang ở đỉnh cao của thế giới, tiền chảy vào như nước suối.- Nơi này là của bà ư?Bà ta nhìn đi chỗ khác.- Chắc chắn là như vậy.- Nhưng còn những người góp vốn.- Ai nói với ông như vậy? – Bà ta hỏi ngay.- Người góp vốn với bà là Paul Varesco.- Ô! Paul Varesco! Ý kiến gì mà hay vậy?- Anh ta có một tập hồ sơ tư pháp rất dày. Rất nhiều tên kẻ cướp đã tới đây, bà có nhận ra chúng không?Bà bá tước cười lớn:- Chắc chắn là tôi đã nhận ra. Ông không biết đây là vẻ hấp dẫn của Địa ngục ư? Họ tới đây để người này trông thấy người kia. Và để nói thêm, ở chiếc bàn bên kia, một người đàn ông đang vuốt ria mép, đó là một thanh tra của Scotland Yard, một cảnh sát mặc thường phục.- A! Bà biết cả chuyện này.- Nhưng, ông thân mến, tôi không đơn giản như ông nghĩ đâu.- Ở đây bà cũng buôn bán ma túy nữa, đúng không?- A! Cái đó thì không! Nó rất ghê tởm.Poirot chăm chú nhìn bà ta.- Tôi tin bà – Cuối cùng anh nói – Nhưng cơ ngơi này thuộc về ai? Rất cần thiết bà phải nói thật với tôi.- Của tôi! – Bà ta nói một cách dứt khoát.- Trên giấy, đúng. Nhưng đứng sau bà là ai?- Ông biết không, ông thân mến, tôi thấy ông rất tò mò? Có đúng không Doudou?- Bà gọi con chó ấy là gì?- Đó là con Doudou của tôi.- Thật là kỳ cục.- Nó rất đáng mến! Đây là một con chó cảnh sát. Hắn biết làm mọi việc. Ông xem đây.Bà hầu tước đứng lên nhìn xung quanh rồi cầm lấy đĩa bí-tết trên bàn bên cạnh. Xong việc bà ta cầm đĩa thịt đến đặt trước mặt con chó và nói với nó điều gì bằng tiếng Nga.Con Cerbere vẫn ngồi thẳng người, không hề chú ý đến miếng thịt.- Ông thấy chưa? Không phải chỉ trong một vài phút mà trong nhiều tiếng đồng hồ, nếu cần.Bà ta lại nói nhỏ một câu nữa và, ngay tức khắc con Cerbere vươn cổ đớp ngay lấy miếng thịt.Vera Rossakoff ôm lấy đầu con chó và hôn rối rít.- Nó có khôn không? Tôi, Alice và các bạn tôi… nó có thể làm mọi việc mà chúng tôi muốn. Chỉ cần nói với nó một mật khẩu! Tôi có thể cam đoan với ông nó sẽ cắn nát một thanh tra cảnh sát, ví dụ như vậy! Cắn nát thành muôn mảnh.Bà ta lại cười to.- Tôi chỉ cần nói với nó một câu!Poirot không thích kiểu đùa của bà bá tước. Thanh tra Stevens có thể gặp nguy hiểm.- Giáo sư Liskear muốn nói chuyện với bà – Anh nhanh trí nói.Ông giáo sư đứng trước mặt bà ta, nói một cách chê trách.- Tại sao bà lại lấy dĩa bí-tết của tôi?*- Chiều thứ năm, ông bạn. Andrew, đội trưởng đội chống ma túy sẽ giải quyết vụ này. Nhưng anh ấy sẽ rất hài lòng nếu ông có mặt.Cốc rượu của Japp đã cạn, anh ta nói tiếp:- Tôi có cảm giác là chúng tôi đã nắm chắc tình hình. Chúng tôi đã tìm ra một con đường bí mật.- Ở đâu vậy?- Đằng sau hàng rào. Người ta có thể quay ngang nó để đi. Đến bậc cuối, điện tắt từ công-tơ. Chúng tôi cần một vài phút để sửa chữa. Không ai được ra khỏi đây cả, ngôi nhà đã được canh giữ… Chúng tôi đã điều tra những ngôi nhà chung tường và chúng tôi đã tìm ra…- Rồi các ông sẽ làm gì? – Poirot hỏi.Japp nháy mắt.- Cảnh sát xuất hiện, điện tắt và có một người bên kia cánh cửa bí mật nhìn xem chúng có những hành động gì. Lần này thì chúng tôi tóm gọn.- Tại sao lại vào thứ năm?- Chúng tôi đã biết rõ cách làm việc của cửa hiệu kim hoàn. Nó xuất hàng vào thứ năm. Những viên đá quý của bà Carrington.- Ông cho phép tôi tiến hành một vài việc chuẩn bị, được không? – Poirot hỏi.*Thứ năm tiếp đó, ngồi bên chiếc bàn quen thuộc, Poirot nhìn xung quanh.Bà bá tước hôm nay trang điểm có phần lộng lẫy hơn. Bà ta tỏ ra Nga hơn. Bà ta vỗ tay, cười lớn. Paul Varesco đã tới. Vận bộ đồ buổi chiều để cải trang. Trông hắn rất hấp dẫn nhưng có vẻ lo lắng. Buông tay khỏi một người đàn bà to béo,