Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342150

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2150 lượt.

bánh rồi lại sủa nữa. Poirot lấy bánh ném cho nó. Con vật há chiếc mõm to lớn và đớp lấy miếng bánh. Cerbere đã nhận phần thưởng và Poirot tiếp tục đi.Căn phòng mà anh đặt chân vào không lớn lắm. Phòng có những chiếc bàn nhỏ, một sàn khiêu vũ và được thắp sáng bằng những bóng đèn màu đỏ. Những mô hình con quỉ đuôi dài, sừng nhọn dựng xung quanh hàng rào.- A! Ông đã tới rồi.Nữ bá tước Rossakoff ăn mặc lộng lẫy vội vàng đến trước mặt anh và giơ tay.- … Rất thân, ông bạn rất thân, tôi rất vui khi thấy ông tới đây! Sau nhiều năm! Bao nhiêu nhỉ? Không, đừng nói. Đối với tôi thì đó là hôm qua. Trông ông không thay đổi chút nào cả.- Bà cũng vậy, bà thân mến – Poirot đáp lại và cúi xuống hôn tay người phụ nữ.- Đã hai chục năm rồi. Một sự sụp đổ, nhưng rất ngoạn mục. Bà ta đưa Poirot đến chiếc bành đã giành sẵn cho hai người.- Ông bạn Hercule Poirot nổi tiếng của tôi – Bà ta nói – Nỗi kinh hoàng của những kẻ bất lương! Tôi rất sợ ông, tôi cũng vậy, ngày xưa… Nhưng bây giờ tôi đang sống một cuộc sống khá tẻ nhạt! Đây là giáo sư Liskeard – Bà ta nói tiếp và giới thiệu một người đứng tuổi, cao lớn và gày gò – Ông ấy biết mọi chuyện trong quá khứ và chính ông là người giúp tôi trang trí căn phòng này.Nhà khảo cổ học khẽ rùng mình.- Nếu biết trước ý định của bà thì kết quả sẽ… đáng chán hơn nữa.Trên tường Orphee đang chỉ huy dàn nhạc trong lúc Eurydice đang nhìn người này với vẻ hy vọng. Đằng trước Osiris nhìn những bong bóng nước có những người trẻ tuổi khỏa thân( ).- Xứ sở của tuổi trẻ – Bà bá tước giải thích và không đổi giọng bà ta nói thêm: - Đây là Alice bé nhỏ của tôi.Poirot cúi đầu chào một cô gái vẻ nghiêm nghị đeo kính gọng đồi mồi.- … Cô gái rất thông minh. Đây là một nhà tâm lý học có bằng cấp. Cô ta biết tại sao những người điên lại điên! Có rất nhiều lý do, hình như thế. Tôi thấy rất kỳ lạ.Cô gái nở một nụ cười đáng mến nhưng có phần kiêu ngạo. Bằng một giọng dứt khoát cô ta hỏi ông giáo sư có muốn khiêu vũ không. Được khen ngợi nhưng ông giáo sư vẫn có vẻ khó chịu:- Thưa cô, tôi chỉ biết nhảy điệu valse thôi.- Đây là valse – Alice bình tĩnh đáp.Họ đứng lên và bước ra sàn nhảy. Kết quả không mấy thích thú.Nữ bá tước Rossakoff thở dài:- Tuy nhiên cô ta cũng không đến nỗi xấu lắm.- Cô gái không thể sử dụng những cái mình vốn có.- Thời xưa người ta phải cố gắng lắm mới có thể hài lòng với công việc. Alice đã viết nhiều bộ sách nói về quan hệ giữa người và người, nhưng liệu có ai mời cô ta đi nghỉ cuối tuần ở Brighton? A! Khi tôi còn trẻ trung…- Thưa bà, con trai bà hiện nay ra sao rồi?Poirot muốn dùng danh từ “thằng bé” nhưng anh chợt nhớ rằng đã hai chục năm qua rồi.Nét mặt của người phụ nữ rạng lên.- Nó đã lớn, vai rộng, rất đẹp trai. Nó đang ở bên Mỹ. Ở đó nó xây dựng cầu, khách sạn, kho hàng, đường sắt, tất cả những gì mà người Mỹ muốn.Poirot ngạc nhiên:- Anh ta là kỹ sư hay kiến trúc sư?- Không quan trọng! Nó rất đáng mến. Nó chỉ nói về sắt thép, sức bền vật liệu. Tôi không hiểu gì về những cái đó. Nhưng chúng tôi rất yêu quí nó. Tôi cũng yêu quí Alice. Chúng nó là vợ chồng chưa cưới. Chúng gặp nhau trên một chuyến máy bay, hoặc tàu thủy hoặc xe lửa gì đó và chúng yêu nhau. Chúng đều là những người lao động. Khi Alice đến Londres tôi giữ nó ở đây.Bà bá tước lấy tay ôm lấy bộ ngực lép kẹp của mình.- Các con yêu nhau, ta cũng yêu các con. Tại sao con lại để nó ở Mỹ, tôi nói với Alice như vậy. nó bảo nó đang viết một cuốn sách. Tôi không hiểu rõ nội dung của sách. Nhưng tôi thường bảo nó phải biết tha thứ. Ông bạn, ông nghĩ như thế nào về việc làm ăn của tôi ở đây?- Trí tưởng tượng thật phong phú và rất đẹp.Căn phòng đã đông người. Những bộ y phục buổi tối cùng với những bộ y phục thành thị phóng đãng.- Ở đây chúng tôi có tất cả những thứ cần thiết, đúng không? Cánh cửa của Địa ngục luôn rộng mở.- Trừ người nghèo chứ?Bà bá tước cười:- Người giàu thì khó lên Thiên đàng, đúng không? Họ phải được ưu tiên xuống địa ngục chứ!Ông giáo sư và Alice đã trở về chỗ. Bà bá tước đứng lên.- Xin lỗi. Tôi có chút việc với Aristide, người quản lý.Bà ta trao đổi một vài câu gì đó với người quản lý sau đó đi nói chuyện với khách hàng.Ông giáo sư lấy khăn tay lau trán, uống một cốc rượu rồi cũng bỏ đi. Poirot ngồi lại với cô Alice nghiêm nghị. Cô ta không xấu nhưng rất khó chịu.- Tôi chỉ biết tên của cô thôi – Anh nói.- Giáo sư Alice Cunningham – Cô ta đáp – Ông đã quen bà Vera từ bao giờ?- Đã hai chục năm rồi.- Nghiên cứu về bà ấy là việc làm thú vị. Tất nhiêntôi quí mến bà ấy không chỉ do đây là mẹ của người chồng tương lai của tôi mà còn do yêu cầu của nghề nghiệp nữa.- Thế ư?- Tôi đang viết một cuốn sách nói về tâm lý học tội phạm. Cuộc sống ban đêm ở đây có nhiều điều đáng nói. Chúng tôi tiếp nhiều khách hàng là những kẻ tội phạm các loại. Tôi đã nói chuyện với họ. Ông đã biết những hành động tội phạm của bà Vera… Tôi muốn nói về những vụ trộm cắp trước đây của bà ta…- Ừ… phải… đúng thế – Poirot trả lời vẻ choáng váng.- Tôi gọi đây là sự phức tạp của chứng ăn cắp vặt. Bà ta chỉ thích những gì sáng lấp lánh. Không phải là b