
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342147
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2147 lượt.
người đầy đá quý, hắn đến trước mặt Alice Cunningham đang ghi gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Hắn yêu cầu được nhảy với cô gái. Người đàn bà to béo hằn học nhìn Alice và trông theo Varesco một cách tiếc rẻ.Khi âm nhạc tắt, Alice đến ngồi bên Poirot! Cô ta vừa có vẻ bối rối vừa tỏ ra sung sướng.- Rất thú vị – Cô ta nói – Varesco sẽ là nhân vật quan trọng trong cuốn sách của tôi. Người ta không thể nhầm lẫn trong xu hướng tượng trưng được…- Ảo tưởng đắt giá của phụ nữ là họ tin rằng mình có thể cải tạo được kẻ bất lương.- Tôi làm việc này không vì một tình cảm cá nhân nào cả! Thưa ông Poirot – Cô gái cãi lại với giọng lạnh lùng.- Nhưng bao giờ cũng vậy, lòng vị tha trong sáng nhất bao giờ cũng có đối tượng là một chàng trai xinh đẹp như là ngẫu nhiên. Cô có ngạc nhiên khi được biết thái độ của tôi khi đến lớp học không?- Ông không phải là một tên tội phạm.- Cô có thể nhận ra những kẻ phạm tội khi gặp bọn chúng không?- Chắc chắn là có.Giáo sư Liskeard đến ngồi bên Poirot.- Các vị đang nói về bọn tội phạm ư? Ông cần nghiên cứu luật Hammourabi( ), 1800 năm trước Công nguyên. Thật là thú vị: Người đàn ông nào bị bắt quả tang đang ăn cắp trong một đám cháy sẽ bị ném vào lửa.Ông ta đang nhìn vào hàng rào.- Có những đạo luật của Sumer( ) cổ nhất – Ông ta nói tiếp – Một người đàn bà thù ghét chồng mình thì bị ném xuống sông. Nhưng một người đàn ông có những tình cảm tương tự đối với người vợ thì được thưởng một số tiền. Không ai ném anh ta xuống sông cả.- Bao giờ cũng chỉ có một chuyện như vậy – Alice nói – Một đạo luật cho đàn ông, một đạo luật khác dành cho đàn bà.- Phụ nữ rất ham thích của cải có một giá trị tiền tệ lớn nhất. những người Babylone là giỏi nhất trong việc này.Một tiếng ồn ào lấn át tiếng của ông giáo sư. Một người nào đó kêu to “Cảnh sát!”. Phụ nữ hốt hoảng đứng lên. Đèn vụt tắt…Khi có ánh sáng thì Poirot đã đi được một nửa cầu thang dẫn ra ngoài phố. Những người cảnh sát đang canh gác chào anh. Poirot ra phố. Một người đàn ông rất nặng mùi, một bông hồng cài trên ve áo đang đợi anh ở chân tường.- Tôi đấy, thưa sếp – Người ấy nói bằng giọng ồm ồm – Đến lượt tôi chứ?- Phải, vào đi!- Sếp nói xem, có rất nhiều cảnh sát…- Không sợ. Tôi đã nói về anh với họ rồi.- Họ không nhúng mũi vào việc này chứ?- Không. Anh sẽ xử trí ra sao? Con chó rất lớn và rất dữ tợn.- Nó sẽ không dữ tợn với tôi. Với những thứ tôi hiện có trên người… con chó nào cũng phải theo tôi xuống địa ngục.- Nhưng con chó này phải ra ngoài địa ngục kia.*Tiếng chuông điện thoại réo vào lúc sáng tinh mơ. Poirot nhấc máy.- Ông đã yêu cầu tôi gọi cho ông! – Tiếng của Japp cất lên.- Phải, đúng như vậy. thế nào rồi?- Không tìm thấy ma túy, nhưng chúng tôi đã có những viên ngọc lục bảo.- Lấy ở đâu?- Trong túi giáo sư Liskeard.- Giáo sư Liskeard ư?- Ông ngạc nhiên ư, cả ông nữa? Ông giáo sư đã ngây ngô như một đứa trẻ. Ông ta không hiểu tại sao lại có những viên ngọc trong túi áo mình. Tôi tin rằng ông ta nói thật. Ông ta chỉ có thể có tiền để mua sách cũ thôi. Tôi cho rằng trong hộp đêm này không có ma túy.- Ô! Ông bạn, đêm hôm nay chắc chắn sẽ có… Nói xem, những ai không bị bắt giữ?- Có hoàng tử Henry Scandenberg và người tùy tùng, họ mới tới nước Anh vào ngày hôm trước. Ông Evan, bộ trưởng, người của Công đảng, chắc chắn ông ta đã tiêu bằng tiền đóng thuế của dân chúng. Cuối cùng là phu nhân Viner, hai ngày nữa sẽ kết hôn với quận công Loeminster. Tôi tin rằng không một người nào trong số này dính líu tới vụ buôn lậu.- Ông có lý. Nhưng đêm nay chắc chắn sẽ có ma túy trong hộp đêm này. Một người nào đó sẽ lôi ra.- Ai vậy?- Tôi, ông bạn.Poirot phải gác máy vì chuông cửa đang réo. Anh ra mở cửa và nữ bá tước Rossakoff chạy ùa vào.- Nếu chúng ta không già thì tôi là người sẽ gặp nguy hiểm! – Bà ta kêu lên – Tôi tới đây theo lệnh ông. Một viên cảnh sát đã bám sát tôi và đang đợi tôi ở dưới phố. Có chuyện gì vậy, ông bạn?Tế nhị, Poirot tránh cái nhìn của bà ta.- Tại sao bà lại cho những viên ngọc lục bảo vào túi giáo sư Liskeard? – Anh hỏi – Việc này chẳng lịch sự chút nào!Bà bá tước mở to mắt.- Ô! Tôi đút chúng vào túi ông đấy chứ?- Vào túi tôi ư?- Phải, tôi chạy vội đến chiếc bàn mà ông đang ngồi khi đèn vụt tắt. Có lẽ là tôi đã nhầm.- Tại sao bà lại định nhét vào túi tôi những viên ngọc ăn cắp được?- Tôi cho rằng đây là cách tốt nhất có thể làm được.- Đúng thế. bà thật là quá đáng!- Không phải như vậy, ông thân mến, xin ông hãy đặt mình vào địa vị tôi lúc ấy. Cảnh sát đã tới, đèn tắt và một bàn tay thò vào túi xách của tôi. Sờ vào qua lớp nhung tôi thấy một vật gì đó rất cứng. Tôi mở ra và tôi biết ngay ai đã làm việc này.- A!- Đúng thế! Thằng mất dạy! Con rắn độc! Đồ quỷ sứ! Cái thằng cặn bã Paul Varesco!- Người góp vốn với bà ư?- Phải! Hắn chính là chủ hộp đêm. Chính hắn là người mang tiền đến. Tôi không muốn phản thùng hắn. Tôi giữ lời hứa. Nhưng bây giờ hắn chơi lại tôi, đẩy tôi vào vòng nguy hiểm. Tôi nhổ vào tên của hắn!- Xin bà bình tĩnh lại và mời bà đi theo tôi.Anh mở cửa một căn phòng nhỏ trong đó có một con chó, con Cerbere, quen thuộc với Đ