XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015

Lượt xem: 1342690

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2690 lượt.

- Cô nói gì?
Diệp Tiểu Manh bị câu nói đột ngột làm ngây ngẩn cả người.
- Không có chuyện gì, đừng tới gần tôi.
Lật người qua, a Trạch đưa lưng về phía Diệp Tiểu Manh như đã ngủ.


Diệp Tiểu Manh nằm mơ thấy một giấc mộng thật kỳ quái, nàng nhìn thấymình đang ngồi ngay trước gương chải tóc. Nàng vuốt ve mái tóc của mình, không biết từ lúc nào mình lại có mái tóc dài đến như vậy. Mái tóc tuôn dài tận bên hông, còn mềm mại bóng mượt đến phát sáng, Diệp Tiểu Manhcứ vuốt ve mãi không muốn rời tay. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc củamình, cảm giác những lọn tóc mượt như nước chảy xuyên qua kẽ ngón taylàm Diệp Tiểu Manh cảm thấy vô cùng mê luyến.
Nàng nhìn vào trong gương, thấy mình có đôi mày liễu dài nhỏ, khuôn mặt hồng nhuận, còn cóđôi mắt xếch như biết nói, không nơi nào không làm người mê muội. Chiếccằm đầy đặn, nốt ruồi mỹ nhân đỏ như chu sa giống như đoạt lấy tâm phách người. Khoan khoan…nốt ruồi mỹ nhân?
- Ai vậy, người trong gương không phải là mình nha!
Diệp Tiểu Manh đột nhiên kịp phản ứng, cô gái trong gương nàng căn bản không hề nhận ra. Diệp Tiểu Manh giơ tay lên xua xua một chút, cô gái tronggương mà nàng không quen biết vẫn tiếp tục dùng tay vuốt ve mái tóc,nhìn Diệp Tiểu Manh cười cười thật quỷ dị.
Diệp Tiểu Manh vô cùng kinh hãi, nàng muốn nhảy dựng lên chạy trốn, lại phát hiện mình hoàntoàn không thể nhúc nhích. Một bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đỡ bả vainàng, đó là bàn tay của một người đàn ông, tay rất trắng, hẳn là một bàn tay cũng không làm việc lao động
quá nhiều.
- Một chút nữaanh hẹn Thôn bí thư đi đánh bài, buổi tối em không cần chờ anh cứ ngủtrước đi, thu dọn đồ của em một chút, phòng sắp thu dọn xong, chờ sửachữa xong chúng ta dời qua ở, ở chỗ này không ai biết chúng ta, haingười chúng ta có thể yên tĩnh ở lại đây, chỉ có hai chúng ta thôi.
Thanh âm của người đàn ông từ phía sau truyền đến, nhìn vào trong gương cũng không thấy được khuôn mặt người đàn ông.
- Em muốn chút nữa đi qua nhà mới nhìn xem một chút, những công nhân sửachữa nhà kia làm việc cũng không được siêng năng cho lắm đâu.
Thanh âm vốn không thuộc về Diệp Tiểu Manh từ trong miệng nàng truyền ra.
- Nơi này vắng vẻ, thôn dân cũng chỉ tự mình xây dựng phòng ốc thôi, chúng ta chỉ là mời họ hỗ trợ, không nên quá so đo.
Người đàn ông kia vuốt ve mái tóc cô gái nói:
- Tóc của em thật sự giống như tơ lụa vậy, vuốt thế nào cũng không thấy không đủ a…
Diệp Tiểu Manh muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng làm sao cũng không gọi ratiếng, tay chân, cả người nàng đều không nghe sai sử. Diệp Tiểu Manh sắp điên lên, mà cô gái tóc dài trong gương vẫn khẽ cười, trong mắt ẩn chứa ý tứ không muốn xa rời người đàn ông kia.
- A…
Diệp Tiểu Manh từ trong chăn nhảy dựng lên.
- Là mộng, đừng sợ đừng sợ…
Diệp Tiểu Manh vỗ ngực tự an ủi mình, ngẩng đầu lên, nàng thấy a Trạch đangdùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn nàng, trên người vây quanh khăntắm, hẳn vừa mới tắm rửa xong.
- A, chào buổi sáng, tôi nằm thấy ác mộng thôi. Cô đang làm gì?
Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch đang quấn khăn tắm trên người đưa mắt nhìn mình.
- Đi bơi.
A Trạch lạnh lùng phun ra mấy chữ trả lời câu hỏi của Tiểu Manh.
- A, đi bơi sớm như vậy sao?
Diệp Tiểu Manh nhìn ra ngoài cửa, chỉ khoảng hơn sáu giờ mà thôi.
- Xong đời, tối hôm qua quên báo bình an với Minh Diệu rồi.
Diệp Tiểu Manh vội vàng mở ra di động, quả nhiên có tới hơn năm mươi tin nhắn đều do Minh Diệu gởi tới.
- A, nhất định sẽ bị chửi chết luôn! Nhưng sớm như vậy Minh Diệu hẳn còn chưa rời giường đi?
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ, quyết định ăn xong điểm tâm mới gọi điện lại cho Minh Diệu.
A Trạch cũng không để ý Diệp Tiểu Manh đang hô to gọi nhỏ, chỉ mở khăn tắm bắt đầu thay quần áo.
- Ngô…thật to…
Diệp Tiểu Manh thật hâm mộ nhìn vóc người của a Trạch, lại nhìn bộ ngực của mình, hoàn toàn không thể so sánh nha!
Mặc xong quần áo rửa mặt tử tế, Diệp Tiểu Manh đi tìm Thái Nhã Ngôn và LýTâm Di cùng nhau đi ăn sáng, lại phát hiện họ còn chưa rời giường, xemra tối hôm qua ba người nhất định chơi rất khuya.
- Cô đi ăn đi, chúng tôi không đi.
Bên trong phòng truyền ra tiếng gọi của Lý Tâm Di, tiếp theo không còn âm thanh, hẳn là hai người lại ngủ tiếp.
Không còn cách nào, Diệp Tiểu Manh đành một mình đi ăn điểm tâm. Sáng sớmkhông khí có chút giá lạnh, Diệp Tiểu Manh uống hết cả chén cháo mới cảm giác thân thể có chút ấm áp.
Một người nhàm chán đi dạo tronglàng du lịch, thuận tiện nàng gọi điện cho Minh Diệu báo tin bình an.Minh Diệu vô cùng bất mãn đối với việc tối hôm qua nàng không gọi điệnthoại, lao thao nói tới cả một giờ, Diệp Tiểu Manh đành lấy cớ điệnthoại sắp hết pin đào thoát lời chú cẩn cô của Đường Tăng.
Chođến buổi trưa, Diệp Tiểu Manh mới nhìn thấy bốn người Trần Tuấn Thành từ trong phòng đi ra ngoài. Sáu người thương lượng một chút, dự định ănxong cơm trưa nghỉ ngơi một chút, hai giờ sẽ quay về thành phố.
- Hô, rốt cục có thể chờ được tới lúc về nhà.
Diệp