
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 134831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/831 lượt.
i nút, và không mang giày. Elmquist ngáp to.- Chào buổi sáng - Hannibal nói.Elmquist dụi mắt. Ba thám tử thấy rõ Sonny Elmquist chưa rửa mặt và cũng chưa chải đầu.- Hừm! - Sonny nói.Sonny gần như vấp ngã khi bước qua cửa. Cậu có vẻ bối rối trong việc quyết định xem sẽ ngồi xuống một cái ghế gần ba thám tử, hoặc chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào hồ bơi.Cuối cùng, Sonny ngồi xuống mặt đất lát đan, khoanh chân lại; đặt hai bàn chân trên đùi. Hannibal nhận ra tư thế này, đó là kiểu bắt chéo hai chân mà các học viên yoga hay dùng khi thiền định.- Chào buổi sáng - Hannibal nói lại lần nữa.Chàng thanh niên quay gương mặt tái xanh sang Hannibal rồi nhìn chằm chằm thám tử trưởng một hồi. Mắt Sonny không có màu gì rõ ràng. Tròng trắng đỏ ngầu, như ngủ không đủ.- Vẫn còn sáng à? - Sonny hỏi.Hannibal liếc nhìn đồng hồ.- Thật ra hết rồi. Đã hơn một giờ trưa.Sonny Elmquist lại ngáp.- Bác Prentice có nói rằng anh làm việc tại chợ đêm ở Vermont - Hannibal nói.Elmquist bắt đầu trở nên tỉnh táo hơn và mỉm cười.- Từ mười hai giờ khuya cho đến sáng - Sonny nói - ca này đôi khi rất cực, nhưng được trả tiền thêm nếu chịu giữ giờ giấc như thế. Và khi không bận lắm, thì tôi có thể học.- Anh đang đi học trường nào vậy? - Hannibal hỏi.Sonny Elmquist vẫy tay, như thể trường học là hoàn toàn phung phí thời gian.- Hết học từ lâu rồi - Sonny nói với ba thám tử - ông già cứ muốn tôi vào đại học để làm nha sĩ, giống như ông ấy. Không chịu nổi. Đứng suốt ngày dòm ngó vào răng cỏ người ta, rồi bị đau lưng. Để làm gì? Chỉ là ảo tưởng thôi.- Ảo tưởng à? - Peter nói.- Ừ. Tất cả đều là ảo tưởng.- Thế anh học cái gì ạ? - Hannibal hỏi.- Nhập định - Elmquist nói - Đó là cách thức để đạt trạng thái Ý thức Tối Thượng.Sonny gỡ hai chân ra, đứng dậy, rõ ràng rất thích thú vì có người nghe.- Tôi đang để dành tiền - Sonny nói - tôi muốn sang Ấn Độ tìm thầy tinh thần. Các thầy giỏi nhất đều bên đó. Tôi muốn làm thế nào để không thèm muốn gì cả. Đó là điều duy nhất đáng giá, các bạn có nghĩ thế không?Bob đa nghi nói:- Ừ, anh không muốn gì hết cả... Nếu anh đã có tất cả những gì anh muốn...- Không, không phải. Cậu không hiều! - Elmquist thốt lên.- Mình không chắc là mình muốn hiểu! - Peter lầm bầm.- Rất đơn giản. Ước vọng, thèm muốn đồ vật, đó là nguồn gốc của mọi rắc rối trong ta. Chẳng hạn như lão Prentice, lão chỉ làm mỗi một việc là lo sợ cho tài sản của lão tức bộ sưu tập của lão. Kiếp sau, chắc lão sẽ thành... chuột!- Kìa! - Peter thốt lên - Bác ấy tử tế đấy chứ.Sonny Elmquist lắc đầu.- Ý tôi không muốn nói rằng lão đã lấy cắp hay hại ai cả để có được đồ vật nhưng lão quá lo lắng chú ý cho những gì lão có và lão luôn muốn thêm nữa. Các cậu có biết rằng lão có một tấm hình bát quái mà thậm chí không biết cách xài không? Lão chỉ treo nó trên tường như thể đó chỉ là một bức tranh nào đó.- Hình bát quái là gì vậy? - Peter hỏi.Elmquist lao vào nhà, rồi quay ra cùng với một quyển sách nhỏ.- Tôi rất muốn có một cái - Elmquist háo hức nói - Đó như một sơ đồ vũ trụ. Nếu bạn trầm ngâm về nó, tất cả những điều ảo tưởng của cuộc đời sẽ phai đi.Elmquist mở quyển sách ra, chỉ một hình vẽ màu mè gồm nhiều hình tam giác lắp lên nhau, có vòng tròn vẽ xung quanh. Vòng tròn lại được bao quanh bởi một hình vuông.- Mình không nhớ là từng thấy một cái gì như thế trong nhà bác Prentice - Peter nói.- Cái của lão phức tạp hơn nhiều - Elmquist giải thích - cái của lão xuất xứ từ Tây Tạng, và trình bày một trong các vị thần thời cổ xưa được tôn thờ ở đó.Elmquist đóng quyển sách nhỏ lại.- Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ có hình bát quái của riêng tôi - Elmquist nói - sẽ có một ông thầy vẽ riêng cho tôi Bây giờ tôi tạm dùng truyền hình.- Hả? - Bob kêu.- Truyền hình - Elmquist lập lại - nó giúp tôi tách tâm, nghĩa là tôi trở về nhà sau khi suốt cả đêm kiểm tra người ta ngoài chợ và soát sổ điểm hàng, và tôi thật sự bị nhốt, bị nhập tâm trong đó. Thế là tôi mở truyền hình lên, nhưng không bật âm thanh, hiểu không? Rồi tôi nhìn chằm chằm vào một nơi ngay giữa màn hình, hoặc có thể ở góc màn hình. Thậm chí tôi không thử ghi nhận xem điều gì đang xảy ra - tôi chỉ nhìn hoa văn màu. Tôi nhanh chóng đi xa khỏi cái chợ, khỏi tất cả. Thậm chí tôi không còn ở đây nữa.- Anh ngủ gục - Bob tố cáo.Trông Elmquist có vẻ hơi chưng hửng.- Đó, đó chính là vấn đề nhập định - Elmquist thừa nhận - Đôi khi tôi quá bình tâm đến nỗi tôi thiếp ngủ và nằm mơ, tuy nhiên...Sonny Elmquist ngưng nói. Ông Prentice vừa mới ra khỏi căn hộ bà Bortz và đang đứng bên chân cầu thang nhìn về hướng Ba Thám Tử Trẻ.- Em xin lỗi - Hannibal Jones nói với Sonny - Tụi em phải đi.- Vậy nhé, cứ ghé qua khi nào tôi có ở nhà.Ba thám tử cám ơn Sonny Elmquist rồi đi đến với Prentice.Khi đã vào trong căn hộ, ông Prentice ngồi xuống một trong các ghế to thấp.- Bà Bortz có chìa khóa vào căn hộ này, đúng không ạ? - Hannibal nói nhanh.- Đúng, bà ấy có chìa - Prentice thừa nhận - Cậu đã nghĩ đúng khi nói ngay từ đầu rằng phải có một chìa khóa thứ nhì. Bà ta thật đáng ghét! Tôi có yêu cầu thêm điều khoản đặc biệt trong hợp đồng thuê nhà nêu rõ