
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 134827
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/827 lượt.
Cứ mỗi tối lúc năm giờ, mọi con mèo đi lạc trong khu phố tập trung lại trước cửa nhà ông rồi ông ấy cho chúng ăn. Ông ấy còn nuôi một con mèo Thái trong căn hộ.- Thế ông ấy làm gì khi không bận cho mèo ăn? - Peter hỏi.- Ông Hassel không có việc làm - Prentice nói - Ông ấy có tiền riêng, nên ông đi lại tùy thích. Tôi nghĩ ông ấy đi khắp thành phố tìm mèo lạc để cho chúng ăn. Nếu chúng bệnh hoặc bị thương, thì ông ấy mang chúng đến bác sĩ thú y.- Còn ai sống trong tòa nhà đó nữa? - Hannibal hỏi.- Một số những người không có gì đặc biệt cả. Có tất cả hai chục căn hộ. Phần lớn người thuê là độc thân và đều đi làm. Ngoài ra, phần lớn đi vắng vì đi nghỉ, thăm bạn bè người thân. Hiện, chỉ có sáu chúng tôi đang ở nhà. Nếu tính luôn Harley, cháu của ông Murphy là bảy.- Như vậy sẽ rút ngắn danh sách nghi can của ta - Hannibal nói.Prentice nhìn xoáy vào Hannibal.- Vậy cậu nghĩ có một người nào đó trong tòa nhà rình rập theo dõi tôi à?- Cháu sẽ chắc chắn hoàn toàn khi ta có thêm chứng cứ - Hannibal trả lời - Nhưng có lẽ thủ phạm là một người nào đó biết được khi nào thì bác không có ở nhà. Nếu hắn thấy ta ra đi sáng nay, thì có thể hắn lợi dụng cơ hội để rình mò.Ông Prentice nhún vai.- Có thể cậu nghĩ đúng - Hannibal à - Nếu có ai muốn mở tủ bàn của tôi sáng nay, thì có thừa thời gian làm mà.Prentice gọi hầu bàn mang phiếu tính tiền ra, ký vào. Ông cùng Ba Thám Tử Trẻ ra khỏi câu lạc bộ, đi trên đại lộ Wilshire đến Paseo Place. Đường vắng vẻ khi bốn người đi ngang qua nhà thờ. Cả nhóm đến tòa nhà căn hộ, bước lên bậc thềm. Trong căn hộ ngay cổng, nơi bà Bortz ở, có tiếng nước chảy và chén dĩa kêu leng keng trong bồn rửa.- Đội ơn trời rằng thỉnh thoảng con mụ kia vẫn phải ăn uống - Prentice nói - nếu không ta sẽ không có được giây phút riêng tư nào.Peter cười.- Bà ấy có mặt trên từng cây số.- Một mụ nhiều chuyện bẩm sinh - Prentice nói - mụ hay hỏi những câu soi mói vô duyên nhất. Thậm chí mụ còn dám lục thùng rác. Tôi từng bắt gặp mụ làm thế nhiều lần. Mà nếu không nhìn thấy thì tôi cũng đoán ra rằng mụ làm việc này. Chứ làm sao mụ biết được rằng cô Gwen Chalmers ăn đồ đông lạnh vào buổi tối hoặc biết rằng lũ mèo đi lạc của ông Hassel tiêu thụ hơn bốn chục lon đồ ăn trong một tuần.Ba Thám Tử Trẻ đi theo ông Prentice đến căn hộ, ông mở khóa cửa ra.- Bác đừng chạm vào bất cứ thứ gì - Hannibal căn dặn .Thám tử trường lấy kính lúp nhỏ ra khỏi túi rồi bước vào phòng làm việc, nhìn kỹ các ngăn kéo bàn viết.- À há! - Hannibal kêu lên.Fenton Prentice bước nhanh vào theo.- Có kẻ đã mở ngăn kéo này từ khi ta đi sáng nay! - Jones báo cáo - Một kẻ có bàn tay người bình thường. Thuốc bôi bị mất đi.Bob vào nhà bếp, lấy khăn giấy. Hannibal lau sạch tay cầm ngăn kéo.- Cháu mở ngăn kéo ra được không ạ? - Hannibal hỏi ông Prentice.- Dĩ nhiên.Hannibal kéo ngăn kéo trên cùng ra.- Có mất gì không ạ?- Không bao giờ mất gì cả - Prentice nói - nhưng có kẻ xem hoá đơn điện thoại. Nó nằm ở cuối ngăn sáng nay.- Kẻ di chuyển hoá đơn đã làm bẩn phong bì. Chắc hắn phải bị dính một lượng thuốc bôi rất nhiều trên tay - Hannibal hài lòng nhận xét.Hannibal bước qua phòng khách ra cửa. Thám tử trưởng cúi xuống nhìn kỹ tay cầm.- Cháu không hề bôi thuốc trên tay cầm này - Hannibal nhắc - nhưng bây giờ lại có vết bẩn trên đó.- Vậy bây giờ ta biết kẻ rình rập đã ra đi như thế nào - Bob nói, mở cửa và đi ra.- Rồi cài chốt phía sau - Hannibal nói.Hannibal mở cửa ra, xem xét chốt cài bên ngoài. Có vết dính thuốc bôi.- Đúng - Hannibal nói - Có kẻ có chìa khóa.- Không thể có chuyện đó được! - Fenton Prentice thốt lên - Đây là một ổ khóa đặc biệt do tôi đặt làm. Không thể có ai có chìa khóa được!- Có kẻ có chìa khóa - Hannibal lập lại.Cửa lại được đóng, ba thám tử và ông Prentice tiếp tục khám xét căn hộ. Có nhiều vết bẩn hơn trên mép gương trong nhà tắm.- Kẻ xâm nhập đã xem tủ thuốc của bác - Hannibal nói với ông Prentice.Ông Prentice kêu lên một tiếng tức giận.- Thôi, ít nhất ta cũng có tiến bộ - Hannibal nói.- Thế à? - Prentice hỏi.- Chắc chắn rồi - giọng Hannibal rất tự tin - ta biết rằng con ma ám nhà bác không thể mở tủ mà không bị dính thuốc vào tay. Sáng nay hắn ra khỏi nơi này rất bình thường, bằng cách mở cửa căn hộ. Ta sẽ ra ngoài sân quan sát, và ta sẽ biết kẻ đó là ai.- Lỡ không phải người sống ở đây? - Peter hỏi.- Chắc chắn phải là người sống ở đây - Hannibal nói - một người đã nhìn thấy ta ra đi sáng nay.Ba thám tử ra ngoài sân, ngồi xuống ghế cạnh hồ bơi, rồi chờ.