
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 134832
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/832 lượt.
nh giữ cháu.Harley và Hannibal cùng nhau ra về.- Cậu mình hút thuốc rất nhiều - Harley nói - Cậu John còn làm việc nhiều quá và hay lo. Thật lòng, mình hầu như mừng vì đã xảy ra vụ này.Hannibal liếc nhìn chàng thanh niên.- Ý mình không nói là mình vui vì cậu John bị nằm bệnh viện - Harley nói nhanh - Nhưng gần đây cậu John trở nên rất căng thẳng, cậu không ngủ được. Mình đã để ý chuyện này khi qua kỳ Giáng sinh cùng cậu. Cậu John thức dậy nhiều lần và cứ đi đi lại lại. Mình sợ công việc làm ăn của cậu John không được tốt lắm.- Chắc chắn cậu John sẽ ngủ được - Hannibal nói trong khi cả hai rời bệnh viện đi xuống Wilshire đến Paseo Place.- Gần đây mọi việc rất lộn xộn trong tòa nhà căn hộ kia. Anh không có đó đêm xảy ra vụ trộm, phải không?- Ý cậu nói lúc tên trộm chạy qua sân từ con đường phía sau hả? Không, mình vắng nhà khi xảy ra vụ ấy. Mình đi ăn tối với mấy đứa bạn, rồi đi xem hát nữa. Cậu John có kể mình nghe sau đó. Và bây giờ mình còn nghe nói là có vụ đầu độc và vụ đặt bom nữa. Cậu John nói đúng. Chỗ đó không an toàn nữa.- Có ai nói cho anh biết rằng bác Prentice sắp có một con chó không? - Hannibal hỏi.- Không hề. Nhưng sẽ không ai nói mình biết ngoài cậu John. Mình ít khi lảng vảng ngoài sân khi đến thăm cậu. Mình rất ghét nghe bà Bortz.Harley húyt sáo khi nhìn thấy cửa sổ căn hộ ông cậu. Vài mảnh kính vẫn còn lởm chởm trong khung cửa sổ, còn rèm thì thòng xuống từng mảnh cháy.- Có lẽ trước tiên phải gọi thợ làm kính - Harley rút xâu chìa khóa ra khỏi túi mở cửa bước vào nhà.Hannibal đứng nghỉ một hồi trước khi lên lầu, cố sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Gwen Chalmers có thật là một nạn nhân vô tội không? Murphy có thật sự không biết gì về con chó Carpates không? Harley có đúng là người ngoài cuộc vô tư như anh ấy ra vẻ không?Nếu vậy, thì Sonny Elmquist là người duy nhất còn lại chưa rõ ràng.Nhưng rồi Hannibal nghĩ đến một chuyện khác.Có kẻ đang dùng bạo lực để đuổi mọi người ra khỏi tòa nhà. Phải chăng tiếp theo sẽ đến lượt Ba Thám Tử Trẻ?
16. CON CHÓ TÀNG HÌNH
Khi Hannibal bấm chuông căn hộ ông Prentice, Charles Niedland ra mở cửa.- Vào đi - ông Charles Niedland mời - Bạn Bob của cậu vừa mới từ Ruxton về, và đang rất nóng lòng muốn báo một điều gì đó.Bob đang ngồi trên ghế dài salon, quyển sổ tay để mở trước mặt, ông Prentice ngồi trên chiếc ghế cổ nhỏ.- Cô Chalmers thế nào rồi? - ông hỏi.- Sẽ khoẻ nhanh thôi - Hannibal báo cáo lại.- Ơn Chúa - ông Prentice nói - Thế còn ông Murphy, cậu có gặp không?- Dạ có, ông ấy không bị thương nặng. Bác đã lấy tiền chuộc con chó chưa?Charles Niedland chỉ một gói giấy nâu để trên bàn.- Chưa bao giờ trong đời tôi bị căng thẳng đến thế - ông nói - thường tôi chỉ mang trong bóp có ba đô la và vài thẻ tín dụng. Fenton Prentice mà lại đi lang thang ngoài đường phố với mười ngàn đô-la bằng tờ bạc nhỏ trong cái gói giấy!Hannibal nhìn cái gói, mỉm cười.- Thông minh quá - thám tử trưởng nói - Trông nó bình thường đến nỗi gần như tàng hình.Chuông cửa lại reng. Charles Niedland mở cửa cho Peter vào.- Ông quản lý chợ không thích ai đến đó mà chỉ đọc báo chứ không mua gì - Peter kể lại - Ông ấy bảo cháu cút đi. Cháu có mua một tờ Tạp chí Los Angeles, vậy mà ông ấy vẫn cứ đuổi đi chỗ khác.Peter gieo mình xuống ghế salon bên cạnh Bob.- Có lẽ cũng không có vấn đề gì - Peter nói - Ta biết chắc rằng hiện Sonny Elmquist đang ở ngoài chợ. Còn Hassel thì có làm thủ tục nhận phòng vào khách sạn kia.Bob ngồi thẳng dậy.- Tốt. Bây giờ ta hãy nói chuyện về Sonny Elmquist.- Cậu đã tìm ra được những gì? - Hannibal hỏi.- Có một số người có thể có mặt tại hai nơi cùng một lúc - Bob nói.Rồi Bob kể lại tất cả những gì học được tại Ruxton về những hồn lang thang và thân xác chiếu mệnh.- Nói cách khác - Hannibal nói khi Bob kể xong - Elmquist có thể đi xuyên qua tường hoặc không cần biết đến cửa khóa. Có lẽ anh ấy có thể tự di chuyển mình bất cứ nơi nào anh ấy muốn, và có thể đến một số nơi mà anh ấy không hề biết mình muốn đến. Không hiểu anh ấy kiểm soát được khả năng này trong chừng mực nào. Nhưng nếu anh ấy giống như những hồn lang thang mà giáo sư Lantine kể, thì anh ấy chỉ có thể làm được như thế trong khi đang ngủ.- Hay nhỉ! - Peter thốt lên - Vậy hôm nay ta biết chắc ta không thể bị theo dõi. Anh ấy sẽ không có cơ hội ngủ gục. Ông quản lý chợ sẽ chú ý đến chuyện này!Fenton Prentice đứng dậy, cho gói giấy vào một cái tủ nhỏ, khóa lại.- Chắc cậu ấy sẽ không thò cái đầu chiếu mệnh qua cánh cửa tủ này đâu - Prentice nói.- Cho dù có thò vào, cũng sẽ không thấy gì ngoài một cái bao bằng giấy - Bob nói - Theo giáo sư Lantine, mấy hồn lang thang khi đi lại, thật ra không dịch chuyển được gì.- Như vậy thì ta hiểu được tại sao không có gì bị xê dịch t