
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA
Tác giả: Khúc Thụy Du
Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015
Lượt xem: 1341116
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1116 lượt.
cần giữ uy tín.Lúc này, Hai Bình đã uống hết chai một xị bèn day mặt vào bên trong kêu lớn:- Bà chủ cho tôi thêm chai rượu.Nhận ra người quen cùng ấp, Tư Tăng day mặt về phía Hai Bình, nói:- Chào anh Bình. Mời anh qua đây nhập bọn với chúng tôi cho vui.Hai Bình từ chối:- Thôi, tôi ngồi một mình cũng được. Anh em cứ tự nhiên.- Trà tam, rượu tứ, bộ hành nhị, uống một mình buồn lắm. Qua đây đi!Hai Bình bưng dĩa dê nướng với chai rượu qua nhập bọn. Tư Tăng giới thiệu với Ba Truyện:- Giới thiệu với anh Ba, đây là Hai Bình, người được anh em trong ấp đặt cho cái biệt danh Giang hồ đệ nhất tửu đấy.Hai Bình cười ngượng:- Cái gì giỏi giang thì đáng tự hào chứ chuyện nhậu nhẹt thì có gì hay ho đâu mà vỗ ngực xưng tên, anh Tư.Rượu khiến mọi người xích lại gần nhau hơn. Qua vài tuần rượu sự khách sáo giữa chủ và khách không còn nữa. Đang chuyện trò vui vẻ, bỗng một người trong bọn lên tiếng đề nghị:- Tụi em là lính sau giải phóng không có nhiều chuyện để kể. Anh Ba Truyện là sĩ quan thời kỳ chống Mỹ đã từng vào sanh ra tử. Bữa nay sẵn ngày vui, có chuyện gì hấp dẫn kể cho tụi em nghe với.Ba Truyện uống cạn ly rượu xoay tua:- Chuyện thời đánh Mỹ nhiều vô thiên lũng kể biết chừng nào cho xong.- Thì anh kể trận đánh nào đáng nhớ nhất trong đời ấy.Ba Truyện suy nghĩ một lúc, nói:- Anh em có lời, tôi cũng không từ chối. Các đồng chí có nghe nói đến chiến dịch Xuân Lộc không?- Tụi em là hậu sinh, chỉ biết là trận đánh đó quân ta thằng giòn giã, còn cụ thể như thế nào thì không biết được.- Tôi xin kể lại trận đánh đáng nhớ nhất trong đời binh nghiệp của mình, đó là trận đánh trong chiến dịch Xuân Lộc..Trong lúc mọi người cùng im lặng lắng nghe Ba Truyện kể lại trận đánh ở Xuân Lộc thì Hai Bình ngồi uống rượu tì tì. Cặp mắt đỏ au như mắt cá ươn. Rồi Hai Bình khẽ làu bàu điều gì đó ở trong mồm.Khi ba Truyện kể đến đoạn, đơn vị của ba Truyện bắn cháy hai xe tăng của ngụy, trong lúc mọi người vỗ tay reo hò thì Hai Bình liên tục phun nước bọt. Cử chỉ của Hai Bình khiến mọi người rất khó chịu.Ba Truyện kể xong, Sáu Thanh day mặt về phía Tư Tăng:- Anh Ba đã kể xong, bây giờ đến phiên anh Tư. Anh Tư đã từng tham gia chiến dịch nào kể cho bọn em nghe với.Tư Tăng cười tủm tỉm:- Tớ không được may mắn tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh nhưng chiến dịch đường 14 – Phước Long thì có đó.Một người trong bọn rót đầy ly rượu đưa cho Tư Tăng:- Anh uống một chung để kể chuyện cho có khí thế.Tư Tăng uống cạn chung rượu. Chưa kịp mở miệng thì Hai Bình bỗng đưa tay đập bàn, nói như quát:- Hãy nói chuyện khác đi. Chiến tranh có gì hay ho mà các người cứ thao thao bất tuyệt như thế. Đó chẳng qua là trò đùa của những kẻ có cái đầu nóng. Tôi chẳng muốn nghe nữa. Chiến tranh chỉ là trò vớ vẩn! Thật vớ vẩn chẳng ra làm sao cả.Tất cả ánh mắt cùng hướng về phía Hai Bình vừa ngỡ ngàng vừa khó chịu. Tại sao Hai Bình lại tỏ thái độ gay gắt như thế? Anh ta có nóng đầu không nhỉ? Một người trong bọn định lên tiếng cãi lại nhưng Tư Tăng đã ra hiệu cho anh ta im lặng:- Này, Hai Bình, anh nói như thế là không đúng rồi. Chiến tranh không thể là trò vớ vẩn như anh nghĩ, đó là một việc nghiêm túc, hoàn toàn nghiêm túc.Hai Bình nhún vai, cười khinh bỉ:- Tôi không phải là trẻ con mà không hiểu những điều sơ đẳng nhất. Nhưng Cái giá phải trả cho hòa bình là quá đắt, đắt khủng khiếp. Chúng ta có cần phải trả một cái giá như thế không?Ba Truyện nóng nảy xen ngang:- Tất cả mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Tất nhiên sản phẩm của hòa bình bao giờ cũng đắt hơn những thứ khác. Là kẻ ngoại đạo, không tham dự vào cuộc chiến này nên làm sao anh hiểu hết ý nghĩa của nó..Hai Bình ngửa cổ cười sằng sặc:- Tôi là kẻ ngoại đạo ư? – Đoạn Hai Bình đưa tay xé toạc chiếc áo trên người để lộ thân hình mang đầy thương tích:- Đấy, các vị xem. Đây có phải là di chứng của chiến tranh không? Những vết thương trên da thịt, mỗi giờ mỗi phút cứ hành hạ tôi đau đớn khôn nguôi, nhưng bấy nhiêu chẳng thể nào sánh nổi với những mất mát tinh thần tôi đang gánh chịu. Tôi nguyền rủa số phận, nguyền rủa chiến tranh.Ba Truyện nói:- Anh đã từng là người lính? Điều này khiến tôi càng thất vọng. Là người trong cuộc, đáng lẽ, anh phải hiểu hơn ai hết. Thôi, anh say rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện này vào một dịp khác tỉnh táo hơn.
Lê Trực nói:
- Chú có tin Hai Bình đã từng cầm súng?Năm Thắng lắc đầu:- Thật ra chẳng ai tin chuyện Hai Bình đã từng đi bộ đội cả. Anh ta say rượu nói năng trong một phút bốc đồng đấy thôi. Nếu thật sự là lính, với thương tích như thế, Hai Bình phải được công nhận là thương binh và được hưởng chế độ chính sách đãi ngộ của nhà nước.- Vậy bác giải thích thế nào về những vết thương trên người Hai Bình?- Tôi không biết, có thể do một tai nạn cũng nên. Trước đó, tôi chưa từng nghe anh ta nói chuyện lính tráng và cũng chẳng nghe ai nhắc đến chuyện này. Hai Bình không thể là lính, tôi dám chắc như thế.- Anh ta có thể là quân nhân chế độ cũ? Chú có nghĩ như thế không?- Tôi không nghĩ như thế.Lê Trực nói:- Và câu chuyện đã kết thúc như thế nào?Năm Thắng thở dài:- Thật chẳng ra l