
Ma nữ tìm về thành phố Novorossijsk
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 134922
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/922 lượt.
Vợ chồng Thìn Dĩm chính là người anh trai và chị dâu Thị Tạm. Tháng vừa rồi họ vừa tậu được con ngựa với cái xe, tính từ giờ về sau dùng để đưa đón khách kiếm kế sinh nhai. Lần vừa rồi buôn bán trên phủ thấy đắt quá nên phải gọi cả em gái lên làm cùng. Thị Tạm vốn tính đanh đá chua ngoa không sợ ai bắt nạt lại có thâm niên bán ở chợ làng nhiều năm nên giỏi tính toán. Thị mới lên bán mấy hôm đã thấy lời lớn, trong lòng hoan hỉ lắm.
Thị Tạm hớn hở nói:
– Chúng mày ăn mía xong vào mang bánh ra cho u.
Nói rồi quay lại bảo ông Tạm Mộc:
– Sắp xong chưa ông?
Ông Tạm Mộc đáp:
– Chưa, còn ngổn ngang lắm.
Thị Tạm lại nói:
– Đừng nhận thêm nữa, làm sao kịp, mang tiếng ra đấy!
Ông Tạm Mộc lại nhớ lại giấc mơ hôm qua, trong lòng thoáng cười mình nhát gan. Chợt Thị Tạm hỏi:
– Mà ông cầm cái gì thế kia?
Ông Tạm Mộc khi trước còn ngái ngủ, thấy vợ hỏi ông mới xòe bàn tay ra trước mặt. Cả hai vợ chồng đều giật mình.
Trên tay ông Tạm Mộc là một nén vàng.
Ông Tạm Mộc cả kinh ném vội nén vàng ấy xuống mặt sân. Vợ ông vừa ngạc nhiên thấy chồng mình trong người có vàng, lại thấy ông hốt hoảng ném đi như thế, còn ngạc nhiên hơn. Thị toan nhặt vội nén vàng lên nhìn cho kỹ, ông Tạm Mộc thét lớn:
– Đừng!
Thị Tạm nhìn chồng sửng sốt, chưa hiểu đầu đuôi thế nào. Chợt thấy giọng con Mẹo:
– Thầy, con Mực chết rồi.
Ông Tạm đưa mắt nhìn về phía góc sân, thấy năm đứa con ông đang xúm xít một góc, đứa nào đứa nấy nhớn nhác. Thị Tạm chưa cần biết chó chết hay mèo què, nhanh tay nhanh chân nhặt nén vàng bỏ vào bên mình.
Ông Tạm Mộc chạy vội đến chỗ bọn trẻ, thấy đúng là con Mực đang nằm cứng đơ bất động trên đất, dớt dãi đầy miệng, mắt trợn ngược, đỏ au. Thân hình nó cứng đờ lạnh ngắt, chết tự bao giờ. Ông Tạm Mộc nhớ lại tối qua trong giấc mơ, con Mực ấy còn hang hái sủa người lạ mặt, bây giờ đã là cái xác không hồn, ông tái mặt há hốc mồm kinh hãi. Một hồi lâu sau mới thốt lên được nên lời, ông run run quát con:
– Thẳng Tẩn, con Mẹo, mang con Mực ra sông vứt.
Ông quay lại ba đứa nhỏ, nạt:
– Còn chúng mày ra trông bếp, nhanh!
Thằng Tẩn ngẩn người hỏi bố:
– Sao không thịt hả thầy?
Nguyên là người làng ấy có thói quen ăn thịt chó. Chó được thui lên rồi chế thành nướng, luộc, xáo, rựa… biết bao món ngon, rất là khoái khẩu. Nhà nào có chó chết thường đem ăn. Giả mà thương quá thì cũng cho hàng xóm chứ cũng không mấy khi mang thả trôi sông như thế. Hôm nay lại là hai tư tháng chạp, gần cuối tháng mà trời đông rét căm căm, cả nhà quây quần bên nồi rựa mận mà ăn với bánh đa thì thực là thần tiên.
Thị Tạm cũng thấy lạ lùng, vì trước giờ ông Tạm Mộc khoái nhất dồi chó mà hôm nay lại bảo đem vứt đi, thị đang định hỏi thì ông Tạm Mộc kéo tay thị vào trong nhà, vừa đi ông vừa nói nhỏ:
– Bà ra đây tôi nói cái này.
Bọn trẻ con không biết đang có sự lạ xảy ra, chỉ thấy việc bố mẹ kéo tay nhau, có đứa lại reo lên:
– A, thầy nắm tay u, thầy nắm tay u, lêu lêu…
Thị Tạm thấy con mình hét tướng như thế thì thẹn quá, vùng tay ông Tạm Mộc ra, gắt:
– Có chuyện gì thế?
Ông Tạm Mộc hổn hển kể lại chuyện tối qua. Đến đoạn ông Tạm Mộc thấy nén vàng trong tay mình, Thị Tạm kinh hãi quá hét lên một tiếng. Thị vốn là người mê tín, rất tin chuyện quỷ thần, cứ đầu năm nhà ông Tạm Mộc lại phải nhờ thầy dâng sao giải hạn, lễ lạt rất tốn kém.
Lại nói khi ấy Thị hãi quá, ngồi bệt xuống đất, kêu lên:
– Chết rồi, chết rồi, làm thế nào bây giờ?
Ông Tạm Mộc đã bình tĩnh hơn, nói với Thị Tạm:
– Bà sang nhà cô Hậu, mời cô tới đây.
Cô Hậu vốn con ông bà tên Tín trong làng, vốn có căn cốt phù thủy, cô không lấy chồng, mười tám tuổi đã ra hành nghề. Quanh cô lắm chuyện đồn đại, nhất lại là trước đây có lão Tốn, xã trưởng trước đây có tâm ong ý ve muốn chiếm đoạt Hậu làm bà ba. Lão Tốn tuổi ngót lục tuần, cho lão cũng hơn cô Hậu đến cả chục tuổi. Cô Hậu kiên quyết từ chối mặc dù ông bà Tín sợ lão Tốn nên đã nhận lời. Không rõ diễn biến thế nào, chỉ biết một hôm dân làng phải hè nhau vớt xác lão Tốn trôi lềnh bềnh dưới sông, mặt mày tím tái, mắt mở trừng trừng như vừa thấy gì kinh hãi lắm. Ai cũng ngờ rằng cô Hậu sai âm binh dìm lão Tốn. Kể từ ngày ấy, tiếng đồn về tài phép của cô Hậu không ngừng lan rộng. Những lời đồn, nhất là về những chuyện kỳ quái, thì một khi lan ra, sự kỳ dị càng tăng gấp bội.
Hiện cô Hậu ngụ tại ngôi nhà nhỏ ở rìa làng, gần nghĩa địa. Người ta đồn cô Hậu thờ đầu lâu trinh nữ là cô Tâm em sinh đôi với cô nên chuyện gì cũng biết. Có người còn đồn rằng cô có cả chục âm binh theo hầu. Trong vòng mấy chục dặm quanh đây, không ai không biết tiếng cô. Người ta nhờ cô nhiều nhưng cũng sợ cô nhiều. Cô Hậu biết ý dọn ra ngoài rìa làng ở gần bãi tha ma, có ý cách xa dân làng mà gần gũi hồn ma. Ngôi nhà của cô Hậu, theo nhiều người nói, là do âm binh dựng lên, chẳng có đinh hay mộng gì mà rường kèo