Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Dị Truyện Hệ Liệt – Quyển 2: Dị Loạn Truyện

Đại Nam Dị Truyện Hệ Liệt – Quyển 2: Dị Loạn Truyện

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134921

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.

ạnh ông Tạm Mộc tắt lịm. Trong chốc lát, bóng đêm bao trùm lấy không gian. Ông Tạm Mộc rút trong túi bùi nhùi thổi mạnh.
Ngọn đèn dầu vừa được thắp lên, ông Tạm Mộc giật mình nhận ra cách mình chưa đến một thước, một ánh mắt kỳ dị đang trân trân nhìn ông không chớp. Đôi mắt ấy mỏng như một sợi chỉ, dường như đờ đẫn vô hồn, nó nửa như nhìn ông, lại nửa như nhìn một vật gì đó ở cách xa lắm. Một tấm áo đen trùm lấy thân hình người ấy, chỉ để lộ ra đôi mắt và nước da trắng bợt bạt của hắn. Ông nhìn con người ấy, áng chừng cao thân hình hắn không có chút cử động nào. Ngay cả trong cơn gió mạnh, dường như vạt áo hắn cũng không hề phấp phới, tưởng như đó là một pho tượng.
Từ trong nhà, con chó Mực nhà ông phóng vọt tới người lạ mặt sủa rối rít. Hắn dường như không để ý tới con Mực, vẫn chăm chú nhìn ông Tạm Mộc.
Đột nhiên, người đó lên tiếng :
– Xin ông bỏ lỗi cho, tôi vào mà không gọi cổng. Ông là thợ mộc làng này ?
Hắn nói giọng bình thản, câu nói chậm đến mức gần như là rời rạc từng từ. Ông Tạm Mộc thoáng thấy sống lưng mình lạnh toát.
Ông đáp, giọng hơi run run :
Vâng.
Người đó nói :
– Ông đóng được quan tài chứ ?
Ông Mộc vốn mơ hồ thấy sự ma quái trong con người này, đêm hôm khuya khoắt lại nghe hắn nhắc tới hai từ « quan tài », ông sợ quá, nhất thời chưa thể mở miệng ngay. Người kia cũng không đợi ông trả lời, hắn lạnh nhạt đưa cho ông một mảnh giấy.
Ông Tạm Mộc dồn hết can đảm, run run đưa tay nhận lấy, Ông nói:
– Thưa, tôi không biết đọc, tôi nhận nhiều việc quá rồi, không nhận thêm được nữa.
Người đối diện ông mặt vẫn không tỏ chút cảm giác, nhìn ông một hồi rồi nói:
– Gỗ Ngọc Am, dài một ngũ[3'>, rộng một ngũ, cao hai xích[4'>, dày một tấc[5'>. Dưới ba năm phải sập ván. Ba hôm nữa tôi tới lấy. Ông cần bao nhiêu cứ nói.
Ông Tạm Mộc giật mình. Ông vốn đã nhiều lần đóng quan tài cho những đám hiếu trong làng, nhưng chưa bao giờ ông thấy có người yêu cầu mình đóng một cái quan tài hình dạng như thế. Thông thường quan tài có chiều rộng chỉ hai xích, đến hai xích rưỡi đã là loại quá to rồi, đằng này hắn muốn đóng quan tài có chiều rộng đến một ngũ. Điều này quả là dị thường, như thế quan tài ấy rộng như một cái phản. Người chết nằm trong quan tài ấy, chẳng phải là quá rộng rãi ư?
Lại thêm, hắn đòi quan ấy phải làm bằng loại gỗ Ngọc Am tuyệt phẩm, có thể tự phát hương thơm, khiến cho mộ phần người được táng luôn phảng phất mùi gỗ. Thứ gỗ ấy ông Tạm Mộc mới chỉ được nghe nói, chứ chưa thấy bao giờ. Chẳng những thế, một tay thợ như ông làm sao có thể vừa đóng quan vừa tính được thời gian sập ván.
Ông Tạm Mộc run lẩy bẩy đáp:
– Chỗ tôi không có gỗ Ngọc Am, cũng không thể tính được thời gian sập ván như ông nói. Tôi chỉ là anh thợ mộc đi sửa bàn đóng ghế thôi, mong ông thương cho.
Ông Tạm Mộc nói rồi hướng về phía người kia vái lia lịa. Con Mực đã ngừng sủa, không gian yên ắng khiến ông Tạm Mộc càng cảm thấy hãi hùng hơn.
Người kia không thèm chú ý tới dáng vẻ sợ hãi của ông Tạm Mộc, hỏi:
– Quanh đây có nơi nào đóng quan nữa không
Ông Tạm Mộc đáp:
– Như ông yêu cầu thì có lẽ phải lên phủ mới có thứ gỗ ấy. Còn tính thời gian sập ván thì có lẽ phải sang trấn Sơn Tây, bên ấy có nhà họ Phạm chuyên nghề khâm liệm may ra người ta mới tính nổi. Xin ông bỏ quá cho, việc này quá sức tôi…
Người kia đáp:
– Không được, thế muộn quá.
Hắn thờ thẫn nhìn ông Tạm Mộc rồi nói:
– Vậy ông dùng gỗ nào cũng được, chỉ có điều, trong vòng ba năm phải sập ván.
Ông Tạm Mộc toan nói thêm nhưng người kia đã phất tay đưa cho ông một nén vàng nhỏ. Ông đang lúc hoảng sợ, tựa như bị người kia thôi miên, chỉ biết đưa tay nhận lấy.
Người kia lại nói:
– Nhớ đấy, dài một ngũ, rộng một ngũ, cao hai xích, dày một tấc. Dưới ba năm phải sập ván. Ba hôm nữa tôi tới lấy.
Nói rồi người ấy quay mình bỏ đi, lẫn trong màn đêm dày đặc, chỉ thoáng cái đã không thấy hắn đâu.
***
– Thầy, thầy ngủ quên ngoài này à?
Tiếng gọi của con Mẹo làm ông Tạm Mộc chợt tỉnh giấc. Ông thấy con gái lớn đang lay lay vạt áo ông. Trời bấy giờ đã rạng tỏ dù chưa thấy mặt trời đâu. Bên cạnh ông, cái đèn dầu không ai cơi bấc đã tắt lịm, bếp bánh chưng cũng đã lụi tàn. Hẳn là ông đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hẳn là người tối qua chỉ là một giấc mơ. Ông Tạm Mộc thở phào nhẹ nhõm, vươn vai rất dài dù đầu ông vẫn còn mệt mỏi sau nhiều đêm thức khuya.
Chợt vợ ông từ cổng đon đả đi vào, bọn trẻ con thấy mẹ về chợ ùa ra đòi quà. Thị chia cho chúng mấy thẻ mía mập mạp trong cái làn thị mang theo.
Ông Tạm Mộc chờ cho sự nhốn nháo lắng bớt rồi mới hỏi Thị Tạm:
– Sao bà về giờ này? Đi suốt đêm à?
Thị Tạm đáp:
– Năm nay được mùa lớn, dân tình giàu có sắm sửa nhiều lắm, trên phủ tấp nấp như có hội, chợ mở suốt đêm, hàng bán ra loáng cái đã gần hết, chị Dĩm bảo chị ở lại trông hàng, tôi đi cùng xe với bác Thìn về lấy thêm bánh.