
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.
ng khăng là xe hỏng thủy lực nên không thể làm được rồi cho mấy công nhân đánh xe về. Linh tính có vấn đề gì đó, tôi dò hỏi mấy chú xe ôm thì mang máng biết chuyện đêm qua 2 chú lái chính và phụ xe bị cảm nặng, hiện còn đang nằm viện, chưa biết ra sao.
Chúng tôi đành nhờ cô hàng nước và mấy chú xe ôm đi thuê giúp chục người đào bằng tay vậy, một mặt chú em tôi qua bên Đà Giang tìm xe xúc để làm cho nhanh. khoảng 1 tiếng sau 10 nhân công đã sẵn sàng, tôi cho triển khai đào ngay trên diện tích 24 mét vuông. vì là đất mượn nên đào và xúc thật khó khăn, cứ được vài chục phân đất lại tụt xuống, rồi những tảng đá hộc to như con Trâu , lấy xà beng bẩy mãi chẳng thèm nhúc nhíc, vừa mệt mỏi vừa chán nản, tôi thanh toán cả ngày công cho tốp thợ rồi giải tán hết, đành chờ thuê máy vậy và điện cho chú em tôi nhất định phải thuê cho bằng được máy. Thuê xe ôm về nhà nghỉ chú xe ôm mới tiết lộ cho tôi hay rằng – N chủ xe nó sợ vì làm cho nhà anh bị ma nó phá. Chứ xe nhà nó mới thế mà sao lại cứ hỏng đều vậy, hai nữa 2 lái xe của N đột nhiên lại đi viện. Tôi gai cả người, rồi bảo chú xe ôm không về nhà nghỉ nữa mà chạy thẳng về nhà N xem sự thể ra sao. Đến nhà N không thấy chiếc xe đỗ cửa, tôi bấm chuông, vợ N ra mở cửa, do không biết tôi nên vợ N nói luôn – Bác đến thuê xe à ? rồi nói nhanh như bẻ que – nhà em mất không 2 ca xe và hơn triệu tiền thay ống dầu, tôi vờ như không hay biết, bấm chú xe ôm, nói- thế làm sao lại mất 2 ca xe ? vợ N tiếp – có cái bác ở Hà Nội đến thuê xe đi đào tìm mộ, giá thì cao mà bác ấy cũng chẳng mà cả gì, thế là nhà em cho xe đi giúp liền, vừa là kiếm thêm, vừa làm phúc, không ngờ chưa làm được gì thì xe hỏng, người thì đi viện, nhà em sợ quá rút xe rồi, may mà không phải điều xe khác về kéo đấy, mà kể cũng lạ – xe vừa ra khỏi bãi là 2 chú lái xe cũng hết đau, ra viện luôn mới lạ chứ , còn xe thì có hỏng hóc gì đâu ..
Tôi bàng hoàng cả người , một luồng khí lạnh vô hình như chạy dọc nơi sống lưng khiến khuôn mặt tôi như nhợt nhạt làm chú xe ôm phải thảng thốt – Anh làm sao thế ? tôi trấn tĩnh lại, chào vợ N rồi bảo chú xe ôm đưa về nơi nghỉ. Chú em trai tôi cũng vừa về, mệt mỏi nằm tênh hếnh cả giầy trên chiếc đệm trắng tinh tỏa hương xịt phòng dìu dịu. Tôi độp hỏi – Có thuê được máy không em ? chú em trả lời – không anh ạ, Thế sao N nó sửa được máy rồi mà sao không làm luôn đi ? Tôi tường trình lại toàn bộ sự việc khiến chú em tôi phải thất kinh, câu nói như cà lắp, hụt hơi …Thế..h..hả anh…Tôi không nhịn được cười, bật thành tiếng khà khà trấn an tinh thần mọi người rồi sai cậu lái xe pha cho 1 ấm trà thật đặc, mấy anh em tôi hội ý thống nhất mọi người có mặt phải tuyệt đối bí mật chuyện Ma ám không cho tìm ông , đồng thời cứ tiến hành như dự kiến, đồng thời tìm Thầy cúng giải tà ám để cho công việc được thuận lợi trước khi đào bới.
Chiều hôm đó chúng tôi dạo chơi đây đó khắp đất Hòa Bình như những vị khách du lịch thực thụ, Con đập sông Đà cao ngất, mực nước mùa này xuống rất thấp, con tầu Thủy đón khách đi Thác Bờ nằm tít dưới chân đập nhìn bé tí như đồ chơi trẻ nhỏ, mùa này nằm chết rét dưới đáy sâu, chúng tôi vượt lên đỉnh đồi cao đặt tượng đài Bác. Trên tượng đài, bác đang giơ tay như vẫy chào đồng bào thiểu số vùng cao đang hướng về ngọn cờ của đảng, Bác tung bay phấp phới giữa bạt ngàn trùng điệp của núi rừng Tây Bắc. bất giác tôi chạnh nghĩ đến bao nỗi thiếu thốn mà người dân nơi đây, nhất là các dân tộc ít người vẫn còn chịu đựng, mong sao một ngày kia đời sống bà con được dần dần cải thiện tiến kịp vùng xuôi.
Mải nghĩ miên man, ngó lại Thị xã đã lên đèn, tôi buột miệng thốt lên – ôi đẹp quá. Quả hật cái đẹp của một thị xã vùng cao thật lung linh huyền ảo, nó đẹp hết mình dưới ánh chiều chạng vạng, phía trên thượng lưu dòng Đà Giang như thu mình uốn lượn,mềm mại giữa cái mênh mông huyền hoặc của núi rừng, để rồi tung sức mạnh vào dòng nước bạc trắng dưới hạ nguồn, tạo những ánh sáng như những viên ngọc đang tỏa sáng cho đời. Tôi hít thật sâu cái hương vị ngọt ngào , dịu mát của mênh mang đất trời vào lồng ngực, luyến tiếc chia tay với con đập thủy điện Sông Đà, mong có ngày nào đấy gặp lại..
Đêm đó anh em tôi hò nhau nghỉ sớm để hôm sau còn bao việc phải làm, thế mà cứ nhắm mắt lại thì bao hình ảnh , ký ức mông lung cứ trôi về như những thước phim vô tận, hư ảo, tai tôi như ù đi, không sao ngủ được. Giường bên đã nghe tiếng ngáy đều đều của 2 chú em đã mấy đêm thiếu ngủ, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, xa xa tiếng những con chim ăn đêm thủng thẳng thả vào thinh không những tiếng kêu ai oán. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, khoác chiếc áo Bà Bô to sụ, khoa chân sỏ đôi dép tổ ong mò ra phía cửa, dưới sân mấy chiếc ô tô khum lưng hứng từng đợt gió lùa lạnh ngắt, bên kia những bóng đèn đường chạy hàng dài mờ mờ ảo ảo, như tàn đi, úa vàng theo tiết trời Tây Bắc, tôi bất giác buông hơi thở dài lão luột. Tôi lặng lẽ trở vào, cái mệt mỏi đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Chiếc điện thoại thánh th