
Tác giả: Bào Kình Kình
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134914
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/914 lượt.
i chỉ là một cô gái may mắn, tìm thấy người phù hợp với tôi nhất trên thế giới, sau đó kết hôn, tuy đều không sai, nhưng cô biết không, ôi giời, cô là con gái, cô nhất định biết, như vậy quá đơn giản, đúng rồi, không có cảm giác hồi hộp, mong chờ”.
Tôi cảm thấy đằng sau có người dùng búa đập mạnh vào đầu tôi một cái, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Tôi không biết, tuy tôi là con gái, nhưng tôi không biết cô gái này đang nói gì.
“Ôi giời, chính là muốn nói tôi không muốn nơi tổ chức bình thường đến thế, như vậy rất dễ buồn tẻ, đúng không, tôi hy vọng có chút hồi hộp, mong chờ”.
Tôi nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói: “Ý của cô là chúng tôi cần thuê vài kẻ thứ ba đến gây ầm ĩ?”.
Lí Khả chắc chắn không có ý này, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cứng ngắc, đôi mắt to vô thần trợn trừng nhìn tôi, Ngụy Y Nhiên cười phì một tiếng, Lí Khả đưa mắt, phẫn nộ nhìn anh ta.
Vương Tiểu Tiện ngồi cạnh tôi vẫn luôn như bức tranh tĩnh vật đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy đùa đấy, cô tiếp tục đi”.
Lí Khả nhìn ra thái độ của tôi, liền thu lại mấy thứ cảm xúc bé nhỏ kì lạ ấy, bắt đầu ngâm nga từng ý tưởng ghi trong quyển sổ của cô ta.
“Đầu tiên, tôi muốn việc xuất hiện của tôi phải cực kì đáng ngạc nhiên, về âm nhạc tôi không muốn “Wedding March”, mọi người đều sử dụng bài này nhưng bài hát tôi muốn cũng phải có liên quan đến hôn lễ, không thể là nhạc Trung, bài hát tiếng Trung rất không có phong cách, nhất định phải là nhạc cổ điển”.
Tôi viết như bay những yêu cầu của vị công chúa này, kì quái, chữ mình viết lúc to lúc nhỏ, lúc rõ lúc mờ.
“Cách tôi lên sân khấu cũng phải đặc biệt, tôi muốn xuất hiện một cách bất ngờ, mọi người đều không đoán được tôi đi ra từ đâu, mọi người đều phải tìm kiếm, sau đó “ầm”, tôi liền xuất hiện, khiến mọi người giật mình, nhưng lại phải lãng mạn nhé, không thể quê mùa được”.
Đặt cô vào khinh khí cầu, rồi thả lên trời, sau đó chọc một cái, “ầm”, rớt xuống, khiến mọi người giật mình, vẫn lãng mạn. Tôi thầm tính toán.
“A, đúng, tôi muốn một đoạn phim ngắn, kể từ hồi tôi và Ngụy Y Nhiên đi mẫu giáo, khi ấy chúng tôi cách nhau một phương trời, ai có thể nghĩ sau này sẽ tương ngộ, vì vậy các bạn phải bắt đầu tìm diễn viên nhí có hình dáng giống tôi, thời kì thanh niên thì tôi tự diễn là được rồi…”.
Não trái tôi giống như bị một đôi tay to nắm lấy, liên tục đập vào tường, tiếng ầm ầm, giọng nói sắc nhọn, trơn tru của Lí Khả mơ hồ lúc gần lúc xa, vô cùng chói tai, tầm mắt của tôi trở nên mơ hồ, tứ bề bỗng chốc như một bộ phim không thật, lại rất giống bồn tắm to hồi nhỏ, vĩnh viễn đầy hơi nước, đứng trong hơi nước mênh mang, tôi chỉ muốn nằm xuống, cuối cùng tôi cũng đành nằm xuống.
Tôi cảm thấy Vương Tiểu Tiện đang ra sức lắc tôi, “Tiểu Tiên, sắc mặt cô rất kém”.
Tôi cố gắng lên tiếng: “Cái gì?”.
“Tôi hỏi cô, có phải buổi trưa cô không ăn gì? Bữa trước cô ăn là khi nào?”.
Tôi dần dần hiểu ra câu hỏi của Vương Tiểu Tiện, sau đó từ từ bắt đầu tìm câu trả lời, đúng vậy, hình như rất lâu rồi tôi chưa ăn, lần trước ăn là hôm qua, hay hôm kia, hay…
Trước khi tôi mất đi tri giác, từ đầu đến cuối tôi đều không nghĩ ra câu trả lời.
Chủ nhật, ngày 03 tháng 7: Trời nóng, nhiều mây
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng khởi động xe, khi mở mắt đã là quá nửa đêm, tôi nằm trên chiếc giường của mình, Vương Tiểu Tiện đang hết sức chăm chú chơi PS2 của tôi.
“Anh làm gì đấy?”. Tôi ngồi dậy hỏi Vương Tiểu Tiện.
“Tỉnh rồi à? Vậy tôi đi đây”. Vương Tiểu Tiện ra vẻ như trút được gánh nặng.
“Là anh đưa tôi về à?”.
Ăn cháo xong, tôi phát hiện Vương Tiểu Tiện còn gọt cho tôi một quả cam. Cách quan tâm rẻ tiền như vậy chỉ anh ta mới có thể làm ra.
Tôi bước tới bên giường, bổ nhào xuống, sau đó tự nói với mình, tôi nay coi như mình chết máy, đừng hồi tưởng, cũng đừng suy nghĩ gì cả, chỉ ngủ một giấc thật ngon.
Tới khi nằm lên giường, tôi mới phát hiện ra, nguyện vọng “ngủ một giấc thật ngon” này sao mà khó thực hiện đến thế. Trước đây không lâu, hàng ngày chỉ cần quá mười giờ tối, tôi liền lộ ra dáng vẻ người nghiện, ngáp lên ngáp xuống, tứ chi rã rời, nói năng lung tung, chỉ cần đầu gặp gối, đến tâm trạng “A, thật hạnh phúc” cũng không kịp cảm nhận, đã hỏa tốc tiến vào chiêm bao, nhưng bây giờ tôi giống như cá trạch, men theo mép giường lăn qua lộn lại, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất nhưng kết quả đều uổng công.
Tôi bắt đầu đếm cừu, sau khi đếm tới số có ba đơn vị, cảnh tượng trong đầu tôi bắt đầu trở nên khủng khiếp, hàng trăm con cừu chen chúc nhau trong không gian nhỏ hẹp, cúi xuống nhìn tôi, chính là một đám lông to lúc nhúc.
Tôi nổi hết da gà, sau đó ra khỏi giường, thí nghiệm chiêu thứ hai chữa bệnh mất ngủ – uống sữa.
Trong tủ lạnh có một hộp sữa đã mở, tôi uống một ngụm hết nửa hộp, sau đó trở lại giường, bày ra dáng vẻ sắp chết, chờ cơn buồn ngủ vẫy gọi. Nhưng cơn buồn ngủ chưa tới, bụng liền có phản ứng, giật giật từng cơn, lúc gần lúc xa, lúc nặng lúc nhẹ. Tôi chửi một tiếng, mày còn có