Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341424

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.

à nhìn thấy chú ở đây chắc chắn sẽ ầm ĩ.”
[5'> . Mặt nạ đen: Mặt nạ trong Kinh kịch, thường chỉ trung thần ngay thẳng, không vụ lợi.
“Chú ở nhà có chút chuyện này mà cũng không làm chủ được à? Chú sợ vợ như thế hả?”
“Cũng không phải là sợ cô ấy, nhưng sức khỏe của cô ấy bây giờ không ổn định, nếu làm cô ấy tức đến đổ bệnh thì không phải đến lượt anh xui xẻo ư?”
“Khi nào thì cô ấy về?”
Bây giờ Tiểu Băng sẽ ở nhà ba mẹ từ thứ Hai đến thứ Sáu, cuối tuần mới về nhà, vì trường trung học số 1 cách Đại học B rất xa, chạy đi chạy lại cũng không tiện, nhưng anh vẫn nói dối: “Cô ấy về bây giờ đây.”
“Thế thì chú cho anh vay ít tiền, anh... về quê vậy...”
Đàm Duy lấy ra năm trăm tệ. “Anh chỉ có ngần này tiền mặt, là tiền dạy thay vừa được phát hôm nay, chú cầm lấy đi... Đáng ra bây giờ chú cần tiền, anh phải trả lại chú tám nghìn mới đúng, nhưng trong tay anh giờ này tạm thời không có nhiều như thế...”
Thường Thắng tỏ ra hào phóng: “Thôi, chú đừng nhớ đến tám nghìn đó nữa, dù sao thì chú cũng đâu có dùng đến số tiền đó...”
“Chỗ tiền đó là để Tiểu Băng ghép thận, cô ấy dùng thì khác gì anh dùng chứ?”
“Chú vẫn muốn dùng số tiền đó để thay thận cho Tiểu Băng hả? Đừng mơ mộng nữa, chỗ tiền ấy đã bị bọn “Da đen” tiêu sạch từ lâu rồi.”
Anh vô cùng kinh ngạc: “Số tiền đó không phải lấy lại được rồi sao? Sao chú lại nói đã bị bọn chúng tiêu hết?”
“Tiền nào? Tiền bọn “Da đen” cướp của chú hả? Công an không bắt được chúng, lấy lại tiền thế nào được?”
Anh trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nếu công an nói đã lấy lại được tiền thì chính là đã lấy lại được, chẳng lẽ công an lại tự móc tiền túi ra để đùa anh sao? Anh hỏi: “Thế... có khả năng công an không bắt được “Da đen” nhưng lại bắt được tên nào đó trong số chúng không... nên mới lấy lại được tiền?”
“Làm sao có thể? Số tiền đó vẫn luôn nằm trong tay “Da đen”, ngay cả Na Na cũng đừng mơ mà động vào, người khác còn có thể động vào sao? “Da đen” nghiện ma túy, mỗi tháng đổ ra không ít tiền, số tiền của chú, hắn đã tiêu hết từ lâu rồi...”
“Vậy thì cũng lạ, bởi vì chính miệng Tạ Di Vũ nói với anh, họ đã giúp anh lấy lại được tiền, anh còn đích thân đến cục công an để lấy mà.”
Thường Thắng cũng tỏ ra mơ hồ. “Thế thì anh cũng không rõ lắm, liệu có phải công an nhầm lẫn các vụ án không, đem tiền của vụ khác đưa cho chú?”
Anh cảm thấy chuyện này quả thật còn ly kỳ hơn cả nghìn lẻ một đêm, cũng có khả năng công an thu nhầm tiền, nhưng trả nhầm tiền thì làm gì có cửa. Hơn một trăm nghìn tệ không phải là khoản tiền nhỏ, làm sao có thể trả nhầm tiền của vụ án khác cho anh được?
Anh đang vắt óc suy nghĩ về khoản tiền đó, Thường Thắng chợt lên tiếng hỏi: “Nghe chú Đàm nói tiền của chú đều là vay từ một đồng nghiệp, chắc chắn là vay vợ của anh phải không? Ồ, anh hẳn phải gọi là “vợ trước của anh”, “vợ trước của anh”... bây giờ thế nào rồi?”
Anh thuận miệng đáp: “Rất ổn...”
Thường Thắng thổn thức không thôi: “Chà, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đó đã không dây dưa với hạng người như Na Na, bằng không bây giờ anh cũng đi Mỹ rồi, căn bản cũng không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh như thế này... Di Hồng... cô ta kết hôn chưa?”
Anh chỉ muốn nói “cô ấy kết hôn hay chưa, cũng không có phần của cậu”, nhưng anh cảm thấy sự ân hận của Thường Thắng dù sao cũng rất chân thành, anh không cần thiết phải giậu đổ bìm leo, chỉ trả lời: “Cô ấy vẫn chưa kết hôn, nhưng...”
“Anh biết cô ta không cần anh nữa, anh chỉ hỏi thôi, quan tâm cô ta một chút, dẫu sao cũng từng là vợ chồng mà... Thật ra anh vẫn luôn rất yêu Di Hồng, chỉ có điều... đôi lúc suy nghĩ hơi phức tạp.” Thường Thắng căm phẫn thốt lên. “Có trách cũng chỉ trách cái xã hội này, sinh ra cái loại nếp sống như thế, cả xã hội đều như vậy, chú nói xem những người cô độc như bọn anh làm sao có thể bước ra từ vũng bùn mà không bị vấy bẩn đây?”
Anh bây giờ chỉ một lòng muốn làm rõ hơn một trăm nghìn tệ Tạ Di Vũ đưa cho anh rốt cuộc lấy từ đâu ra, chẳng còn lòng dạ nào để nghe Thường Thắng bàn cao kiến, nhìn chăm chăm vào một khoảng không rồi nói: “Tiểu Băng sắp về rồi, anh không thể nói chuyện với chú được nữa, chú... hôm khác lại đến chơi đi...”
“Đợi Tiểu Băng về, anh sẽ nói rõ với cô ấy, xem có thể ở chỗ chú mấy ngày được không...”
“Cô ấy sẽ không đồng ý. Sức khỏe của cô ấy hiện giờ không ổn định, tính khí lại hay cáu kỉnh, anh không muốn làm cô ấy tức giận... Anh thấy hay là chú... đi đầu thú đi...”
Thường Thắng đành phải đứng dậy. “Thôi, chú không giữ anh, anh vẫn đi thì hơn... Đầu thú hay không, chú hãy để anh tự quyết định, chú đừng ở đó... nhiều chuyện. Chú lần này đại nạn không chết, vẫn là có công lao của anh, nếu không phải vì chú là bạn anh, bọn “Da đen” đã đánh chết chú rồi.”
“Cảm ơn chú, anh sẽ không tố giác chú với công an, nhưng anh thật sự cũng không thể giúp chú được, chú... tự thu xếp cho ổn thỏa...”
Sau khi Thường Thắng bỏ đi, việc đầu tiên Đàm Duy muốn làm chính là gọi điện cho Tạ Di Vũ, nhưng anh biết nếu hỏi Tạ Di Vũ chuyện này thì sẽ phải nói chu