
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341570
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1570 lượt.
c vẫn chỉ là một đứa trẻ hư hỏng khiến người khác ghét bỏ mà thôi. Nghĩ như vậy, Trác Hàng bỗng nhiên cảm thấy buồn bực.
Lúc ấy, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
“Tiểu Hàng, ngày mai mẹ sẽ về, hôm nay các con thế nào, có gì không ổn không?” Giọng Lâm Mai có vẻ rất vui.
“Mẹ, con rất tốt, mẹ yên tâm đi!”
“Vậy còn Tiểu Nhạc? Nó có ngoan không?” Lâm Mai hỏi.
Trác Hàng bất giác đi đến trước cửa phòng Tiểu Nhạc liếc nhìn, rất trái lương tâm mà nói: “Tiểu Nhạc cũng rất ổn, rất ngoan.”
“Vậy đưa điện thoại cho nó để mẹ nói chuyện, lâu rồi không nói chuyện với nó, rất nhớ nó.”
“Tiểu Nhạc… đang tắm, không tiện nghe điện thoại.”
“Vậy à…” Lâm Mai có chút thất vọng, “Được rồi, vậy lát nữa Tiểu Nhạc tắm xong, con bảo con bé gọi điện lại cho mẹ.”
“Vâng.” Trác hàng cúp máy, lông mày nhíu lại, cuối cùng quyết định đi tìm Tiểu Nhạc.
Lúc này ở trong phòng, Tiểu Nhạc đang ngồi ở bàn học chăm chú vẽ gì đó lên giấy. Không biết trên tờ giấy ở đâu chui ra một cái hình người xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt mũi đều lệch, tay một bên ngắn một bên dài, trước ngực hai chữ “Trác Hàng” to tướng cũng được viết rất thê thảm. Sau đó cô dùng bút chọc chọc lên hình người trên tờ giấy, vừa chọc vừa mắng: “Trác Hàng! Đồ tâm thần, đồ vô lại! Tôi đâm mặt anh, đâm tay anh, đâm chân anh! Đâm tiểu kê(*) của anh!”
Tiểu Nhạc nói xong chữ cuối cùng, Trác Hàng nãy giờ đứng đằng sau rốt cuộc không nhịn được mà ho sặc.
Lục Tiểu Nhạc hoảng sơh, xoay người mắng: “Anh muốn chết à? Đứng đằng sau người khác không một tiếng động!”
“Con gái không được hơi một tý là muốn chết muốn sống!” Trác Hàng vừa nói vừa nhìn bức vẽ trên bàn, khóe mắt lóe lên một tia cười xấu xa, không nhanh không chậm mà nói: “Thực ra anh vào là muốn nói với em một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lục Tiểu Nhạc giận giữ hỏi.
“Chính là…” Trác Hàng cố tình dừng lại, cúi đầu, ghé sát tai Tiểu Nhạc thì thầm, “Trên người em, thực sự là không có chỗ nào đáng nhìn!”
Lục Tiểu Nhạc hóa đá.
(*Tiểu kê: dùng với nghĩa bóng, hí hí, là cái gì thì… các bạn tự động não, mình không tiện nói =)))))
Lời tác giả:
Aaaaa…. Tiểu Hàng à Tiểu Hàng, cậu thật xấu xa, đã chiếm tiện nghi con nhà người ta rồi mà còn khoe mẽ a!!!! Thật là đáng ghét!
Nói nhỏ với mọi người, thật ra tôi đang muốn trả thù cho Tiểu Nhạc, phương pháp tốt nhất là… nhìn lại!!!!! ~~~~~
Gần đây, Lục Tạ Quốc bởi vì gia đình quan hệ không hòa thuận, mà cảm thấy rất đau đầu. Ông nghĩ kỳ quái, rõ ràng con gái đã chấp nhận sự tồn tại của Lâm Mai trong nhà, vì sao còn có thể bất hòa với Trác Hàng như vậy? Từ khi bọn họ hưởng tuần trăng mật trở về, quan hệ hai đứa trẻ này còn có phần trầm trọng thêm, chẳng khác gì nước với lửa.
Từ một tuần nay, Lục Tiểu Nhạc vừa thấy Trác Hàng liền kết mối thâm thù đại hận, cái gì cũng tranh với hắn. Sáng sớm tranh đánh răng, buổi trưa tranh ăn, buổi tối tranh tắm, khoa trương nhất chính là, có một lần Trác Hàng nửa đêm rời giường, vậy mà đã thấy Lục Tiểu Nhạc tranh WC trước mình.
May mà Trác Hàng tương đối hiểu chuyện, không để ý tới em gái cố tình gây sự, nếu không, thật chẳng biết nhà này đã ồn ào thành dạng gì rồi? Xem ra, quan trọng là phải nghĩ biện pháp, cải thiện tình cảm anh em bọn họ một chút.
Biện pháp rất nhanh đã được Lục Tạ Quốc nghĩ tới: mắt thấy con gái sẽ đi Chí Đức học tập, tuy rằng ở đó môi trường học tập tốt, giáo dục chất lượng cũng cao, nhưng nền tảng của Tiểu Nhạc dù sao cũng không tốt cho lắm. Nếu như có thể thừa dịp nghỉ hè này, để Trác Hàng dạy Tiểu Nhạc một khóa bổ túc, không những có thể giúp con gái nâng cao thành tích, còn có thể làm tình cảm anh em bọn họ tăng tiến một chút, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Lục Tạ Quốc vừa nghĩ vậy, vội vàng tranh thủ cơ hội, tìm cách nói chuyện này với Trác Hàng. Nào ngờ, ông vừa nói xong không đợi Trác Hàng có phản ứng, Lục Tiểu Nhạc từ trên ghế đã đứng bật dậy.
Trác Hàng ngược lại không hề tức giận, mà còn cười tủm tỉm nói: “Vẫn còn giận hả? Anh chẳng qua chỉ đùa em một chút, em lại coi là thật. Cùng lắm thì anh xin lỗi em, chịu không?”
Không nghĩ tới hắn xin lỗi dễ dàng như vậy, Lục Tiểu Nhạc nhất thời có chút luống cuống.
Lúc này, Trác Hàng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Có điều cũng phải nói thật, bé cho dù tức giận cũng không thể không ăn cơm, vốn cũng đã hơi gầy rồi, bây giờ thì nhìn xem…”
Mâu thuẫn lần thứ hai thăng cấp, Lục Tiểu Nhạc vốn đã khó chịu rốt cục triệt để bùng phát, phút chốc trong lòng cô lập lời thề độc: đồ ếch chết dẫm, đời này có anh thì không có tôi, có tôi thì nhất định không có anh!
(hự thôi chết, lời nguyê