XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Trai Xấu Xa

Anh Trai Xấu Xa

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341572

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1572 lượt.

ười hợp tác là khác phái thì miễn bàn, chẳng may là cùng phái…
Nói tóm lại, thi đấu toàn năng thực sự rất biến thái!
Nhữn tin đồn này lan truyền qua rất nhiều học sinh, ngay từ ngày đầu tiên đã trở thành chủ đề được quan tâm hàng đầu, thế mà Lục Tiểu Nhạc lại chẳng thèm để ý. Cô cũng mặc kệ mấy lời đồn nhảm, nếu không phải nhà trường đã quy định ai cũng phải tham gia thi đấu, cô nhất quyết không tham dự, loại chuyện ma quỷ này có người tin mới lạ!
Ôm suy nghĩ như vậy trong đầu, chuông tan học vừa reo, cô đã xốc túi xách chạy thẳng ra ngoài. Vậy mà một bước cũng chưa kịp chạy, ngay cả người cũng đã bị tóm lại.
“Ai vậy?” cô không khỏi bực mình quay đầu lại thì thấy một người chưa từng nói chuyện qua, tay đang nắm chặt quai túi sách của mình.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lục Tiểu Nhạc rất không khách khí hỏi.
Tôn Kỳ không hề sợ hãi khí thế hung ác của Lục Tiểu Nhạc, chỉ phụng phịu nói: “Cuối tuần thi đấu rồi, cậu theo tôi đi ra sân vận động luyện tập.”
“Bệnh hả?” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Thế nhưng Tôn Kỳ nhất quyết không buông tay, bướng bỉnh nói: “Không được, cậu phải đi cùng tôi”- giọng điệu vô cùng kiên định.
Lục Tiểu Nhạc tức giận, giơ nắm đấm lên, nói: “Nếu còn không buông tay, thì đừng có mà trách tôi”
“Cậu dám!” Tôn Kỳ không hề sợ hãi.
Lục Tiểu Nhạc buông một tiếng giễu cợt, đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên xuất hiện một tên nhiều chuyện, thấy điệu bộ bọn họ qua qua lại lại, buột miệng nói: “Ây a, còn chưa thi đấu, tình cảm các ngươi thì ra tốt như vậy nha?”
Bởi vì tên này giọng khá lớn, nên nhất thời hết thảy bạn học đều tập trung nhìn về phía bọn họ, phòng học vốn ầm ĩ nhất thời lặng ngắt như tờ, trên mặt ai nấy đều chung một biểu tình, dạng như: “Tôi biết mà, hóa ra tin đồn là thật nha!”
Cảnh này thật sự quá lúng túng, Lục Tiểu Nhạc và Tôn Kỳ gần như đóng băng tại chỗ.
Sau vài phút định thần, Tôn Kỳ thả tay đang cầm túi xách của Tiểu Nhạc ra, mà Lục Tiểu Nhạc cũng không nhiều lời, buông nắm đấm chuẩn bị đánh người xuống, hướng phía đám người nhiều chuyện kia, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”. Sau đó tức giận rời đi.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra nên trên đường về nhà tâm trạng Lục Tiểu Nhạc rất không vui.
Nếu không phải ban nãy Tôn Kỳ cứ lôi kéo cô không tha, cô sẽ không bị mất mặt trước toàn bộ bạn học như vậy, không đánh hắn thật sự là quá dễ dàng cho hắn rồi, lần sau nhất định phải tìm cơ hội báo thù! Lục Tiểu Nhạc trong bụng thầm nghĩ, đột nhiên nghe được phia sau có người gọi mình…
Cô xoay người, thấy mấy nữ sinh mặc trang phục cao trung, đang vây bắt xe một nam sinh, nam sinh này nhìn tướng mạo nhã nhặn lại là một phần tử xấu xa, không phải Trác Hàng thì còn ai vào đây nữa?






Mặc dù bị Lục Tiểu Nhạc cự tuyệt, nhưng Tôn Kỳ cũng không phải người dễ dàng từ bỏ, cả đêm hắn vắt óc suy nghĩ cách thuyết phục Lục Tiểu Nhạc, tin tưởng lần này nhất định thành công. Vậy mà ngày hôm sau, không đợi hắn mở miệng, tan học, Lục Tiểu Nhạc đã chủ động kéo hắn cùng đi luyện tập.
Thành công tới quá quá dễ dàng, điều này làm cho Tôn Kỳ thực có chút cảm giác mất mát không nói nên lời, lúc luyện tập thì thái độ hết sức lãnh đạm, đặc biệt khi hai người khổ khổ sở sở cột chân, luyện tập vài lần trò “hai người ba chân”, nhưng lần nào cũng như lần nào, không thể phối hợp tốt được, chính vì thế tâm tình Tôn đại thiếu gia ngày càng tồi tệ.
“Không phải đã nói chân trái trước, chân phải sau, sao lần nào cậu cũng làm sai vậy!”
“Cậu chỉ nói chân trái trước, mà không nói chân trái của ai, tôi làm sao biết được, cậu nói tôi sao không tự xem lại cậu đi!” Lục Tiểu Nhạc không cam lòng tỏ ra yếu thế.
“Tôi nói với cậu, đương nhiên là nói chân trái cậu rồi, sao cậu lại ngốc như thế hả, thảo nào cái gì cũng chỉ chuốc lấy thất bại!” Tôn đại thiếu gia nóng nảy, vô tình công kích Lục Tiểu Nhạc.
Đối mặt với thái độ chết cũng không buông của hắn, Lục Tiểu Nhạc chỉ trả lời rất thẳng thắn: “Không đi!”
Nhưng Tôn Kỳ cũng không chịu bỏ qua: “Chẳng mấy chốc nữa là thi đấu, nếu như bây giờ không luyện tập, dám chắc thất bại. Lẽ nào cậu muốn tham gia một trận đấu đã định trước thất bại, hay là cậu định bỏ cuộc?”
Hắn nói vậy, khiến tâm tình Lục Tiểu Nhạc khẽ động, cô đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đã cùng Trác Hàng đánh cược.
“Em đừng đến lúc thi lại chùn bước.” Lúc ấy, Trác Hãng đã nói với cô như vậy.
“Gì, ai sợ người đó là con chó con!” Cô lúc đó đã trả lời Trác Hàng như thế. Nếu sau này bỏ thi, không những mất mặt, mà còn bị tên chết dẫm kia cười đến già.
Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc liền thay đổi chủ kiến.
“Luyện tập thì có thể, nhưng mà…” Lục Tiểu Nhạc dừng một chút, quét mắt qua đũng quần Tôn Kỳ, “Cậu nêu như còn dám… mắng tôi nữa, coi chừng tôi không khách khí!”
“Đương nhiên” Tôn Kỳ vô thức lùi về phía sau, bỗng nhiên vết thương cũ tái phát cả người đau âm ỉ.
“Còn nữa!” Lục Tiểu Nhạc lại nghĩ ra gì đó, hung tợn hướng về phía hắn nói, “Không được thích tôi, bằng không cậu n