XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Tử Tô Thủy Tụ

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341002

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1002 lượt.

ịu nói chuyện, có thể là vì không muốn hòa giải quá nhanh, như thế dễ dàng cho Thẩm Anh Nam qua! Tề Cường phải từ từ, chậm rãi thuần hóa cô. Sau một thời gian “lang thang” ở bên ngoài, anh ta đã rút ra kết luận, chỉ có vợ mình mới dễ thuần hóa.
Chủ ý của Tề Cường đã bị Thẩm Anh Nam phát hiện ra.
Sau cuộc nói chuyện hôm nay Tề Cường sẽ có phản ứng gì? Không biết, không dám đoán.
Mười giờ đêm điện thoại của Thẩm Anh Nam đổ chuông, là Tề Cường gọi đến.
Nhận điện thoại, nhưng lại không phải giọng Tề Cường, là giọng của một người đàn ông:
- Cô là người thân của chủ nhân số máy này phải không? Anh ta xảy ra tai nạn, đang ở trong bệnh viện.
* * *
Tề Cường bị một chiếc xe máy đâm từ phía sau. Sau tai nạn không tìm thấy kẻ gây án đâu. Cái xe máy ấy như đang giở trò, cả bánh trước chèn lên người Tề Cường, bởi vì trên áo vét của Tề Cường vẫn còn in hằn dấu vết bánh xe.
Thẩm Anh Nam tức tốc đến bệnh viện. Tề Cường đang ở trong phòng phẫu thuật. Lúc được người ta phát hiện ra, anh ta đang nằm trong một ngõ nhỏ, ngoài chân ra, nhiều nơi trên cơ thể cũng bị gãy xương, mặt bị xước hết, không còn chỗ nào lành lặn.
Thẩm Anh Nam toàn thân mềm nhũn. Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống nghiêm trọng như thế này. Cô chỉ biết rằng hiện giờ mình cần sự giúp đỡ.
Cô gọi Tưởng Đại Bình đến. Lúc này đây, anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô, chỉ có Tưởng Đại Bình thôi…
Thẩm Anh Nam đứng ngồi không yên, Tưởng Đại Bình liền cho cô dựa vào mình, đưa tay ra ôm lấy cô.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến tận khi Giang Yến Ni và Trịnh Tuyết Thành đến.
Cô y tá đến thông báo đóng tiền viện phí. Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Anh Nam không mang theo nhiều tiền, Tưởng Đại Bình đứng dậy móc tiền trong túi đưa cho Thẩm Anh Nam những vẫn không đủ. Trịnh Tuyết Thành liền nói:
- Để anh quẹt thẻ!
Thấy anh ta đi về phía nộp tiền, Tưởng Đại Bình liền vội vàng nói:
- Tôi cũng có đem theo thẻ, để tôi trả!
Tưởng Đại Bình cứ như thể sợ Trịnh Tuyết Thành quẹt thẻ mất phần nên vội vàng tranh lên trước.
Thẩm Anh Nam hy vọng bản thân có thể thư giãn một chút. Cô tin rằng kẻ đáng ghét như Tề Cường chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Càng nghĩ như vậy Thẩm Anh Nam càng lo lắng, đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa sổ thông gió, gió lạnh ùa vào khiến cho Thẩm Anh Nam run rẩy như một chiếc lá úa trên cành.
Ba giờ sáng, ca phẫu thuật của Tề Cường hoàn thành, anh ta được đưa vào phòng theo dõi. Cột sống của anh ta đã bị thương nghiêm trọng, bác sĩ nói sau này cơ hội đứng lên được là rất nhỏ.
Thẩm Anh Nam dán mắt nhìn vào miệng bác sĩ, đầu óc ong ong như đang đứng ở trong một cái chợ huyên náo. Cô thật không dám tin một người đàn ông khỏe mạnh như Tề Cường lại bị bại liệt. Sao có thể? Sao có thể thế được?
Thẩm Anh Nam nhìn Tưởng Đại Bình rồi lại nhìn Giang Yến Ni, vẻ mặt bàng hoàng như không tin vào sự thật.
Chỉ một tuần sau Tề Cường đã tỉnh lại. Tề Cường tỉnh lại, Thẩm Anh Nam mới biết được chân tướng sự việc.
Người đâm Tề Cường chính là Đại Tử. Đại Tử chặn Tề Cường tại bãi đổ xe dưới công ty của Tề Cường. Đại Tử còn dẫn theo vài người nữa, lái một chiếc ô tô bảy chỗ. Mấy người ấy bắt Tề Cường rồi nhét anh ta vào chiếc xe ấy như nhét một con lợn.
Chiếc xe lái đến một hẻm nhỏ không người qua lại. Bọn chúng liền lôi Tề Cường ra, ngoài ra còn có một chiếc xe máy cũng được lôi từ trong xe ô tô ra.Đại Tử nói:
- Tiền tao cũng chẳng thèm nữa, mày là đồ súc sinh coi tiền như mạng sống, coi mạng người như cỏ rác. Lấy tiền của mày cũng là sự sỉ nhục với tao! Thế nhưng anh mày ngày ấy vì sao mà tàn phế, giờ mày hãy tái hiện lại cảnh đó cho anh mày chứng kiến!
Đại Tử còn nói:
- Đừng tưởng rằng anh mày say mà không biết cái gì, cho dù năm đó mày có dìu tao, đưa tao đến bệnh viện thì mày vẫn là đồ lòng lang dạ sói!
Tề Cường không còn nhớ rõ mình đã bị ăn bao nhiêu cú tát và bao nhiêu cú đấm nữa, chỉ nhớ mình đã hỏi Đại Tử một câu hỏi:
- Tại sao anh lại biết?
Đến lúc này có phủ nhận cũng chẳng có ích gì nữa, Tề Cường chỉ muốn làm rõ chuyện này.
Câu hỏi này càng khiến cho cơn giận của Đại Tử bùng lên dữ dội. Hắn nhảy dựng lên, lại lần nữa giang tay cho Tề Cường mấy cái bạt tai, vừa đánh vừa nói:
- Làm sao tao biết à? Mày nói xem làm sao tao biết được? Nếu như không phải Chu lão tứ ở thôn đông nhìn thấy, nếu như lão già ấy không phải trong một lần uống say nói lộ ra thì bố mày làm sao biết được!
Bảo Tề Cường nghĩ lại chuyện đó là một nỗi đau lớn đối với anh ta. Cứ nói đến tên Đại Tử là Tề Cường lại run lên sợ hãi.
Đã báo cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa bắt được người. Tề Cường ngày nào cũng phải thăm dò tin tức. Anh ta vẫn chưa thể ngồi dậy được, thế nên đành bảo Thẩm Anh Nam gọi đến cục cảnh sát để hỏi han. Mỗi lần nghe thấy câu trả lời chưa, Tề Cường lại buộc miệng chửi đổng.
Anh ta còn chửi bới cả Thẩm Anh Nam, thậm chí lúc sai bảo cô còn tỏ vẻ hết sức bực bội.
Anh ta nói:
- Cút, đi tìm thằng người tình của cô đi, chớ có ở đây với cái thằ