
Tác giả: Tử Tô Thủy Tụ
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341001
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1001 lượt.
ng tàn tật này!
Thẩm Anh Nam chẳng chút do dự đáp trả:
- Anh đừng tưởng rằng anh như thế này là có quyền chửi mắng người khác! Tôi đây cũng muốn chửi bới đây!
Thẩm Anh Nam vừa phản công là Tề Cường im bặt. Một lát sau, anh ta lại lớn tiếng mắng chửi, Thẩm Anh Nam lại đáp lễ quyết không chịu thua một câu nào.
Chỉ có điều cô không cút.
Thẩm Anh Nam là sao có thể cút được? Cho dù cô vô cùng muốn “cút”.
Cô âm thầm gọi điện cho Tưởng Đại Bình rồi khóc một trận tức tưởi.
Tưởng Đại Bình chỉ biết thở dài, nói:
- Làm thế nào? Em phải làm thế nào đây?
Thẩm Anh Nam có thể làm thế nào được
Sống Êm Ấm Là Quan Trọng Nhất (2)
Tề Cường ở trong bệnh viện được hai tháng thì Tưởng Đại Bình tìm được địa điểm và khai trương một nhà hàng lẩu mới.
Thực ra không thể gọi là nhà hàng bởi vì chỉ có bốn cái bàn. Ở trong thành phố này, quy mô kinh doanh như thế này được gọi là “nhà hàng hạng ruồi”. Thực khách đến đây mặc dù không đến mức tranh ăn với ruồi nhưng môi trường thực khó chấp nhận. Bàn ghế có độ cao tương đương, mỗi khi ăn phải khom lưng xuống, gây ra nguy cơ bị sa dạ dày.
Đầu tư không nhiều, giá cả lại rẻ nên làm ăn cũng tạm ổn. Tưởng Đại Bình bận rộn hơn nên chẳng có thời gian thường xuyên gọi điện cho Thẩm Anh Nam nữa.
Thẩm Anh Nam cũng sợ Tưởng Đại Bình gọi điện đến. Nội dung thường là:
- Anh yên tâm, sẽ có một ngày chắc chắn tôi sẽ cút!
Tề Cường lập tức ngậm miệng lại. Lúc Thẩm Anh Nam đi lấy nước về, đột nhiên phát hiện ra Tề Cường đang khóc. Cơ thể anh ta không thể vận động được, tay cũng bị bó bột chẳng thể cử động nên nếu anh ta khóc sẽ chẳng thể nào che giấu được.
Ngày 17 tháng 5 là ngày sinh nhật thứ 32 của Tề Cường.
Hôm ấy Thẩm Anh Nam làm thủ tục ra viện cho Tề Cường. Những vết thương trên mặt Tề Cường về cơ bản đã liền lại nhưng vẫn để lại không ít những vết sẹo lớn nhỏ. Thẩm Anh Nam vừa dùng khăn ấm lau mặt cho anh ta vừa đùa:
- Sau này chắc phải sang Hàn một chuyến rồi! Sửa sang lại một chút là thành trai Hàn, các bà các cô lại thi nhau chết, ha ha ha…
Vẻ hài hước của Thẩm Anh Nam chẳng thể khiến cho Tề Cường trở nên dễ chịu hơn, thậm chí sự giả bộ của cô còn bị chính anh ta nhìn thấy. Tề Cường sầm mặt nói:
- Tại sao phải biến mình thành trai Hàn? Tôi chính là tôi, có thành phế nhân cũng vẫn là tôi!
Thẩm Anh Nam chẳng còn gì để nói. Chọc cười người khác là “lao động nặng nhọc”. Về mặt này, Thẩm Anh Nam chẳng có tài năng trời phú.
* * *
Giang Yến Ni nghiêm túc hỏi Đổng Du một câu hỏi:
- Cậu thực sự định chấp nhận Trương Tùng Lĩnh sao?
Đổng Du rất tò mò, Trương Tùng Lĩnh có điểm gì không thể chấp nhận được, chẳng phải anh ta tốt hơn Bác Đạt Vĩ gấp trăm nghìn lần sao?
Rồi Đổng Du cũng hiểu ra ý của Giang Yến Ni. Đổng Du soi vào gương, vừa học cách dùng mascara vừa nói:
- Có phải cậu định nói đối mặt với Trương Tùng Lĩnh tớ sẽ cảm thấy tự ti không? Không đâu, mẹ tớ nói, tớ hoàn toàn xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.
Giang Yến Ni vô cùng vui mừng. Những người phụ nữ đã li hôn quả nhiên biến thành người lớn. Có những chân lí rõ rành rành ra đấy, ấy thế mà có rất nhiều người cứ phải vấp ngã vài lần mới ngộ ra được.
Giang Yến Ni thực sự vui mừng thay cho Đổng Du. Vì vui mừng nên cô đã tặng cho Đổng Du cây mascarsa Lancôme mình mới mua.
Cô còn tặng cho Đổng Du mấy bộ váy của mình, trong hãy còn rất mới, trong đó còn hai cái thậm chí còn chưa bóc mác.
Giang Yến Ni gần đây làm ăn phát đạt, công việc rất thuận lợi, thế nên tiền hoa hồng cho cô rất hậu hĩnh. Giấc mơ mua xe gần như sắp thành hiện thực.
Giang Yến Ni hỏi Đổng Du:
- Cậu bảo tớ có nên mua xe Chevrolet không?
Đổng Du trợn mắt lườm Giang Yến Ni:
- Trông kìa, cậu đừng có mua Chevrolet nữa, góp tiền với Trịnh Tuyết Thành mua một con Mercedes mà đi, như thế chẳng phải oai hơn nhiều hay sao?
Giang Yến Ni hùng hổ nói:
- Cậu điên à? Bảo tớ góp tiền mua xe cho đàn ông á? Ban nãy vừa mới khen cậu xong, sao lại ngu ngay được thế hả? Cậu nhớ cho kĩ này, tiền của đàn ông có thể là tiền của mình nhưng tiền của mình vẫn là tiền của mình!
* * *
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Em vẫn thích hợp với sự nhã nhặn hơn.
Thực ra lời nhận xét này của Trương Tùng Lĩnh là lịch sư lắm rồi. Bởi vì trong con mắt của anh, Đổng Du thực sự không thích hợp với việc trang điểm, đặc biệt là trang điểm đậm.
Trang điểm thì có gì đáng nói? Chẳng qua mắt chỉ trở nên to hơn, lông mi dài hơn, môi đỏ mọng hơn, xinh đẹp thì có xinh đẹp nhưng chẳng còn là Đổng Du trước đây.
Đổng Du trước đây thì có gì tốt chứ? Một cái khuôn mặt âu sầu khổ não, trông như cái bánh mì.
- Không phải đâu! – Trương Tùng Lĩnh nghiêm túc chỉnh lại – Em tự đánh giá bản thân cái kiểu gì vậy? Em không biết là cái dáng vẻ tự nhiên của em đẹp biết nhường nào à?
Xem ra Trương Tùng Lĩnh lại thuyết giáo rồi. Trương Tùng Lĩnh thật là vĩ đại, anh ta có thể đưa người phụ nữ của mình lên mây bất cứ lúc nào.
Đổng Du trở thành người