Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bên Nhau Dài Lâu

Bên Nhau Dài Lâu

Tác giả: Hàn Châu Cách Cách

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134296

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

ểu rồi —— cảm ơn!”
“Tớ thấy có vài chỗ sai khác. Mấy đề này rất dễ dàng lẫn lộn, vấn đề không phải ở chỗ sơ ý, chỉ cần nhớ rõ công thức thì khẳng định sẽ không sai.”
“Là vậy à?”
Anh cười nói, “Không bằng cậu đi ngủ trước đi —— tớ thấy cậu buồn ngủ rồi. Nghỉ ngơi tốt thì tư duy mới rõ ràng được.”
“Cảm ơn cậu. Cậu cũng đi nghỉ sớm đi ——”
Sau đó, mỗi tối mẹ đều đôn đốc hai người ăn xong bữa khuya trước rồi hẵng về phòng làm bài tập.
Chung Mẫn thường xuyên kinh ngạc về tốc độc giải bài của anh, nhưng chỉ dừng lại trong phạm vi đó. Thông minh không phải học là được! Hơn nữa, cô học hành cả ngày, đầu óc đã tê dại từ lâu. Cùng một sai lầm, hôm nay nói xong, ngày mai tái phạm.
Cậu ấy nhất định cảm thấy mình ngu xuẩn, cô chán nản suy nghĩ. Tính tình anh tốt như vậy, làm thế nào cũng không biết nổi nóng —— có khi anh nói bóng nói gió, nghĩ mọi cách cũng không thể khiến cô thông suốt. Anh cũng chỉ tạm dừng một chút, nuốt nước bọt, rồi giảng lại lần nữa. Nếu còn không được thì đành phải công bố đáp án. Chung Mẫn vỗ đầu: “Thì ra là vậy! Sao tớ nghĩ không ra, lại phạm lỗi như vậy.”
Anh cười khổ. Bực thay cho anh, phải phụ đạo một học trò ngốc không có thuốc chữa.
Da mặt cô càng ngày càng dày. Xấu hổ đến cùng cực, ngược lại cô chẳng sao cả. Cuộc sống cấp ba tối tăm như vậy, giống như địa ngục không đáy, thần kinh yếu ớt nếu không thể trải qua tra tấn này thì sẽ sụp đổ. Một ngày kiểm tra mấy lần, bài thi như bông tuyết đầy trời, thứ tự bảng xếp hạng lên xuống không ổn định, đầu óc đã tê dại từ lâu. Trường học giống như một xã hội quy chế cấp bậc, dùng thứ tự bảng xếp hạng phân chia nhiều loại người. Học sinh ưu tú là ngôi sao của trường, con cưng của giáo viên. Sức khỏe lại bị dán nhãn thấp kém, đi học mà thất thần thì sẽ bị giáo viên răn dạy. Gần đây có một nữ sinh của trường bên cạnh, bởi vì thi trượt giữa học kỳ, sợ ba mẹ trách mắng mà uống thuốc ngủ tự tử. Mẹ nghe được chuyện này, đột nhiên ân cần với Chung Mẫn không ít.






Phương Thức Học Bù Của Thánh Học
Thời tiết dần chuyển lạnh, cơn gió thổi qua lá cây khiến chúng dễ rụng như bẻ cành khô. Trên mặt đất trải một lớp lá màu vàng, bước chân giẫm lên vang tiếng giòn tan. Cô Hồng Minh mặc thêm một chiếc áo len, áo len cũ của anh không biết là màu xám hay đỏ thẫm, tay áo quá ngắn, lộ ra cánh tay dài. Ba mẹ anh buôn bán quần áo, đối với quần áo của con cái thì qua loa thế này. Mẹ cô cau mày, đi mua cuộn len đan cho anh một chiếc áo mới.
“Con muốn áo len, con đã nói lâu lắm rồi!” Chung Mẫn bĩu môi.
“Không phải con có một chiếc rồi sao?”
“Khó coi như vậy, lại còn dày nữa.”
“Mua sách thì được, quần áo thì không được. Chị họ để lại cho con nhiều quần áo như vậy, con cũng chưa mặc hết!”
“Chung Mẫn —— Chung Mẫn!” Dưới lầu có người kêu cô, là Lượng Lượng.
Hôm nay là chiều chủ nhật, Lượng Lượng đến tìm cô đi chơi, thuận tiện cùng đi tự học. Cấp ba sau này, cuối tuần cũng rút lại hơn một nửa, chỉ được nghỉ vào buổi sáng chủ nhật, buổi tối phải đến trường tự học.
“Lượng Lượng à —— mau lên đây! Cùng Mẫn Mẫn học nào!”
“Dì ơi —— bọn con muốn đi mua tài liệu.” Lượng Lượng rất thông minh.X “Lại muốn mua tài liệu? Bài tập trong tay còn chưa làm hết. Hai đứa mau trở về đó! Đừng đi dạo cửa hàng!”
“Vâng ạ.” Hai người vui vẻ đáp lại.
Hai cô phát hiện một chỗ tốt. Ngay cuối phố đằng sau nhà Chung Mẫn, quẹo vào một khoảng sân dân cư, một tòa tháp nước đứng sừng sững trong góc. Từ cầu thang leo lên, đỉnh tháp chưa đến 10 mét vuông, trời đất như rộng mở.
Khi đó, nhà lầu thường không cao lắm, năm sáu tầng thì đã là nổi bật giữa đám đông. Từ đỉnh tháp nhìn xuống mặt đất, bóng của mái ngói màu đỏ, xi-măng màu trắng, nhựa đường màu đen chênh lệch chiều dài với nhau, cùng kéo dài về phía xa xăm. Sau trận mưa, mọi thứ đều có màu sắc mới mẻ, nhưng lộ ra vẻ tiêu điều và ảm đạm. Sắc trời âm u, giống như một cái khăn ướt sũng, còn có thể vắt ra rất nhiều nước. Nhưng tại chỗ xa xăm —— nơi trời đất giao hòa đã có một tia sáng rực rỡ.
Hai cô nằm úp sấp nhìn ngã tư đường ở phía dưới, đó là một ngã tư đường náo nhiệt. Các cô trông thấy những chiếc ô tô nhỏ bé chạy trên đường, trông thấy ông lão bán bánh mè đang châm điếu thuốc, thấy người phụ nữ đang đi trên con đường gồ ghề đạp phải một vũng nước, muốn mắng lại không biết mắng ai. Các cô còn nhìn thấy một con chó vàng đi qua đường, nó rất thông minh biết quan sát phải trái, chọn một người đàn ông trung niên hói đầu rồi đi theo ông ta băng qua đường, một lúc sau liền biến mất trong hẻm.
Con người và sự vật đều rất nhỏ bé từ phía xa, hai cô nhìn chăm chú, thảo luận kỹ càng. Ở đây, các cô cách mặt đất rất xa, nhưng cách cuộc sống rất gần.
“Cậu nói xem, bên kia có mưa không?” Chung Mẫn chỉ về phía chân trời.
“Chắc là không đâu, trời vẫn còn sáng mà.”
“Tớ thật muốn đến đó xem thử —— lớn vậy rồi mà tớ chưa bao giờ rời khỏi huyện T. Bên ngoài thế nào? Nếu tớ là Tôn Ngộ Không thì đã nhảy qua rồi ——”
“Tớ cũng muố