
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341010
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1010 lượt.
ớc, ngửi mùi hương hoa dìu dịu khắp căn phòng, Liễu Địch liền cảm thấy một sự yên bình khó tả. Tâm trạng sốt ruột, thấp thỏm cũng lặng lẽ biến mất.
Nếu không có thầy Chương, Liễu Địch thật sự không biết làm thế nào để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng đã đến tuần cuối cùng của tháng Tám, đến bạn có điểm thi thấp nhất của lớp cũng nhận được giấy gọi nhập học của một trường hạng hai, vậy mà giấy báo trúng tuyển của Liễu Địch vẫn bặt vô âm tín.
Trong một buổi chiều mòn mỏi chờ đợi, lúc Liễu Địch chán nản đến mức gần tuyệt vọng, từ bên ngoài văn phòng của thầy Chương vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc".
Nghe thấy tiếng gõ cửa, thầy Chương và Liễu Địch đều giật mình. Cả hai thầy trò đều ý thức được điều gì đó. Nhất định là ông Lý. Thầy Chương từng dặn dò, một khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Bắc Đại, ông Lý sẽ mang ngay đến văn phòng của thầy Chương để đưa cho Liễu Địch.
Liễu Địch cảm thấy tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, máu trong người dồn hết lên đại não. Cô vội vàng đứng dậy, quay người đi ra mở cửa.
Cánh cửa mở, Liễu Địch ngẩn người. Bên ngoài là một ông lão tóc bạc mà cô không quen biết.
"Em là Liễu Địch phải không?" Ông lão mỉm cười, đi vào trong phòng. Liễu Địch mở to mắt quan sát, ông có mái tóc bạc trắng, đeo kính trắng gọng vàng, dáng vẻ thân thiện, nhân từ và phong độ. Từ người ông toát ra vẻ cao quý, nho nhã, tựa hồ một học giả bước ra từ phòng đọc sách.
Phát hiện Liễu Địch đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, ông cất giọng ôn hòa, tự giới thiệu: "Tôi họ Tô, là giảng viên khoa Trung văn, Đại học Bắc Kinh."
Đến từ Bắc Đại? Liễu Địch thấy vô cùng hồi hộp. Thầy Chương dường như cũng kinh ngạc, thầy ngồi thẳng người, chiếc ghế thầy đang ngồi phát ra tiếng cót két khe khẽ.
"Tôi vì việc trúng tuyển của em nên mới đến đây." Thầy Tô đi thẳng vào vấn đề. "Chuyện là thế này. Sau khi công bố điểm thi, chúng tôi có xem lại bài thi môn Ngữ văn của em. Bởi trong mấy năm gần đây, chúng tôi chưa từng gặp điểm số cao như vậy. Có thể nói, bài thi của em tương đối hoàn hảo, đặc biệt là bài làm văn. Ba thầy chấm thi đều cho em điểm tối đa. Tuy nhiên, trong lúc cho điểm, họ đồng thời viết thêm nhận xét của mình..." Thầy Tô rút trong túi ra một bài thi: "Em có thể đọc những lời nhận xét này."
Liễu Địch vội vàng nhận bài thi. Ba thầy chấm thi đúng là đều ghi lời nhận xét. Một thầy viết: "Bài văn hay đến mức khiến tôi không thể không cho điểm cao." Một thầy viết: "Tôi chưa bao giờ gặp một câu chuyện xa rời thực tế nhưng lại chân thực như vậy." Người thứ ba thẳng thắn nhận xét: "Tôi không tin câu chuyện này có thực ngoài đời."
"Ba lời nhận xét rất rõ ràng." Thầy Tô nhận lại bài thi, bỏ vào túi. "Cả ba thầy chấm thi đều nghi ngờ tính chân thực trong bài văn của em, nhưng họ đều cảm động. Nói cách khác, họ bị thuyết phục bởi tình cảm của người viết, vì vậy họ không hẹn mà cùng cho điểm số tuyệt đối. Khi chúng tôi đọc bài văn của em, nói thật, chúng tôi cũng không tin câu chuyện em viết. Đặc biệt, thầy dạy ngữ văn của các em lại là người khiếm thị."
Ngừng một, hai giây, thầy Tô nói tiếp: "Nhưng chúng tôi cũng như ba thầy chấm điểm thi bị chinh phục bởi tình cảm đẹp đẽ, chân thành, sâu sắc và thuần khiết trong bài văn. Tiếp theo là vấn đề tuyển chọn em, trong khoa xuất hiện hai luồng ý kiến trái ngược. Có ý kiến cho rằng, nếu bài văn này là hư cấu thì không phù hợp với yêu cầu của đề thi, bài văn không thể giành điểm số cao như vậy, thí sinh này không có tư cách vào Bắc Đại. Ý kiến khác cho rằng, tình cảm thể hiện trong bài văn rất chân thực và cảm động, tác giả của bài văn là một tài năng, bỏ qua một nhân tài là điều đáng tiếc của Bắc Đại. Hai luồng ý kiến tranh luận gay gắt. Cuối cùng, nhà trường quyết định cử tôi đến tận trường của cháu để điều tra, xem câu chuyện trong bài văn có chân thực hay không. Nếu là sự thật, tôi sẽ trao giấy báo trúng tuyển cho em ngay tại đây."
Liễu Địch hoàn toàn sửng sốt. Cô nằm mơ cũng không ngờ bài văn của mình lại gây ra sự ngờ vực và tranh luận ở Bắc Đại, hơn nữa còn làm cô suýt nữa bị đánh trượt.
Liễu Địch đưa mắt về phía thầy Chương vẫn im lặng từ đầu đến giờ. Vẻ mặt thầy rất kỳ lạ, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì đó, lại như chìm trong hồi ức, vừa tập trung vừa xúc động. Nghe những lời nói gây chấn động của thầy Tô, thầy Chương vẫn không lên tiếng nói hộ Liễu Địch. Liễu Địch hơi thất vọng, cô đành tự mình giải thích: "Thầy Tô, bài văn của em..."
"Em không cần giải thích." Thầy Tô mỉm cười, ngắt lời Liễu Địch, nụ cười của ông ôn hòa, thân thiện, như ngọn gió xuân tháng Ba: "Vừa rồi tôi đã đến phòng hiệu trưởng và nắm được tình hình. Câu chuyện kể trong bài văn không ngờ lại là sự thật. Xin thứ lỗi khi tôi dùng từ "không ngờ", bởi tôi thật sự không nghĩ ra từ khác để thể hiện sự kinh ngạc của mình. Cho đến bây giờ tôi mới hiểu, trong cuộc sống đúng là có thể xảy ra những chuyện khiến chúng ta không thể tin nổi. Những câu chuyện khó tin đó, ở một thời điểm đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt, xảy ra với những con người đặc biệt thì sẽ rất hợp tình