Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341008

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.

hỏi bằng giọng gấp gáp: "Liễu Địch, em vừa đọc gì thế?"
Liễu Địch chưa kịp trả lời, cây guitar trong tay cô đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn. Hai thầy trò giật mình, Liễu Địch cúi đầu nhìn, hóa ra dây đàn bị gỉ đã đứt phựt trong lúc cô lau chùi.
Hai thầy trò đều trầm mặc trong giây lát. Dư âm run rẩy của cây đàn ngân vang trong căn phòng một lúc lâu. Thanh âm khàn đục đó khiến trái tim của hai thầy trò rung lên.
Khi dư âm của tiếng đàn biến mất, thầy Chương cảm khái: "Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng phát ra tiếng kêu xé lòng bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi."
Liễu Địch ngẩn người lắng nghe, cô vẫn chưa hoàn hoàn toàn lĩnh hội hàm ý trong câu nói của thầy Chương. Đúng lúc này, Liễu Địch nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào. Cô nhìn ra ngoài cửa, phát hiện mấy người phụ nữ trung niên và trẻ tuổi ở ngoài sân đang chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán điều gì đó. Thầy Chương cũng nghe thấy tiếng nói chuyện. Đáy mắt thầy vụt qua một tia cảnh giác, gương mặt thầy trở nên nghiêm nghị. Thầy cất giọng vô cảm với Liễu Địch: "Liễu Địch, không còn sớm nữa, em mau về nhà đi!"
Đúng vậy, không còn sớm nữa. Liễu Địch đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ông mặt trời đỏ rực đang ngự ở phía Tây, ánh hoàng hôn dần buông xuống.
"Nhưng..." Liễu Địch liếc hai thùng mì ăn liền, cô còn muốn nấu bữa tối cho thầy.
"Được rồi, Liễu Địch, em hãy về đi!" Thầy Chương lại một lần nữa "nhìn" thấu tâm tư của cô: "Xin thứ lỗi tôi đón tiếp em không chu đáo. Tôi không định giữ em ở lại cùng ăn bữa tối."
Liễu Địch ngước nhìn thầy Chương. Sắc mặt thầy âm trầm, lạnh lẽo. Thầy lại đóng chặt cánh cửa trái tim mà khó khăn lắm mới mở ra một chút. Liễu Địch thở dài, hiện thực là một cây roi da tàn nhẫn, nó có thể đuổi hết mọi thứ đẹp đẽ và ấm áp. Cô tức giận trừng mắt với mấy người phụ nữ ở ngoài sân rồi lưu luyến đảo mắt một lượt quanh ngôi nhà và thầy Chương đang đứng yên lặng ở giữa nhà. Sau đó, Liễu Địch mím môi, quay người đi ra ngoài.
Mặt trời sắp khuất bóng, ánh sáng vàng dịu dàng cuối cùng của một ngày chiếu lên bức tường bao xung quanh sân nhỏ. Liễu Địch nhìn ông mặt trời đỏ rực, đột nhiên nhớ tới mặt trời trên biển trong bức tranh của thầy Chương. Liễu Địch bất giác quay đầu về phía sân nhỏ đang được tắm mình trong ánh hoàng hôn. Thầy Chương không biết đứng bên cửa ra vào từ lúc nào. Hình bóng cao lớn, cô độc của thầy nổi bật trong ánh chiều tà.






Cuối tháng Bảy, điểm thi đại học cuối cùng cũng được công bố. Lớp 1 do thầy Chương dạy đạt thành tích tương đối cao, đặc biệt là môn Ngữ văn, điểm số bình quân đứng đầu toàn tỉnh. Liễu Địch đạt 718 điểm, xếp thứ nhất khối Văn toàn tỉnh. Trong đó, thành tích môn Ngữ văn của cô cao ngất ngưởng. Điểm tối đa là 150 điểm, cô đạt 147 điểm, điểm số này có thể là cao nhất trong cả nước.
Tin tức vừa lan ra, cả thành phố xôn xao. Thị trưởng thành phố đích thân tới gặp "trạng nguyên khối Văn", khen ngợi Liễu Địch "tuổi trẻ tài cao". Phóng viên báo chí cũng lần lượt đến phỏng vấn Liễu Địch, đề nghị cô phát biểu cảm tưởng, chia sẻ kinh nghiệm học tập, rồi cả một loạt vấn đề không quan trọng. Nhà trường đặc biệt dán tờ giấy đỏ cỡ lớn báo tin vui, đồng thời mời Liễu Địch tham gia buổi báo cáo trước toàn trường.
Cô chủ nhiệm Trần Chi tươi cười hớn hở, khen Liễu Địch là "thiên tài". Cô Trần cho biết, cô đã sớm dự đoán Liễu Địch có thể thi đỗ vào Bắc Đại. Bố mẹ Liễu Địch càng vui mừng, cười từ sáng đến tối. Liễu Địch như trút được tảng đá nặng trong lòng, cũng cảm thấy phấn khởi.
Nhưng sau đó, đối diện với những lời ca tụng không ngớt, các loại hoạt động và phỏng vấn liên tiếp, tâm trạng phấn khởi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nỗi bực dọc. Liễu Địch từ chối tham dự buổi báo cáo của nhà trường và các cuộc phỏng vấn không cần thiết. Cuối cùng, để né tránh đám phóng viên dai như đỉa đói, Liễu Địch trốn ở văn phòng của thầy Chương cả ngày, không ra ngoài. Dù sao từ trước đến nay, văn phòng của thầy Chương cũng là "cấm địa". Không được sự cho phép của thầy, ngay cả thị trưởng thành phố cũng không thể vào trong. Thầy Chương vẫn giữ dáng vẻ bình thản như mọi khi, nghe tin thành tích môn Ngữ văn của lớp do thầy dạy đứng đầu toàn tỉnh, thầy không ngẩng đầu, chỉ khi nghe tin Liễu Địch đạt thành tích tốt, trên gương mặt thầy mới để hiện vẻ vui mừng.
Tiếp theo là đợi giấy báo trúng tuyển.
Cô lại nhớ đến câu nói của thầy: "Tôi dám dùng sinh mạng để bảo đảm em nhất định sẽ thi đỗ vào Bắc Đại." Câu nói kiên định đó đã trở thành trụ cột tinh thần duy nhất của Liễu Địch trong những ngày tháng hỗn loạn này. Tuy nhiên, trụ cột tinh thần cũng có lúc dao động. Mấy lần, Liễu Địch không thể kìm nén tâm trạng sốt ruột. Cô đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Những lúc như vậy, thầy Chương sẽ pha cho cô một cốc trà, sau đó thầy dò dẫm ngắt một bông hoa nhài nhỏ trên cửa sổ, lặng lẽ bỏ vào cốc trà. Thầy Chương ăn mặc tiết kiệm nhưng việc thưởng thức trà tương đối cầu kỳ. Nhìn cánh hoa nhỏ màu trắng dập dềnh trong cốc nư


XtGem Forum catalog