
Tác giả: Quý Nhu
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134623
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/623 lượt.
hợp này thì ngược lại =)).)
Triển khai hành động nhanh như vậy sao?
Nhưng, Ân Đệ lúc này mệt mỏi không có dư thừa sức lực mà để ý tới bọn họ.
Vào nhà, nằm ở trên giường, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Ân Ân, Ân Ân, cậu, nhanh lên một chút."
Nếu như không phải bị điên rồi, cô làm sao có thể cho phép mình đồng ý cái loại chuyện điên rồ này?
Trong đêm khuya, cô lại cho phép Mạnh Đình xuất hiện ở trong phòng khách nhà mình? Còn che dấu cho đôi "Cẩu nam nữ" . . . . . . Không, phải là chị em" mới vừa đến dập đầu cầu xin cô kia, còn bị buộc trở thành tòng phạm.
"Cô nói Lực Côn ở bên trong? Cùng Chu Tương?" Mạnh Đình nhìn về cửa phòng đang đóng chặt. Thich-Truyen-VN
"Ừ." Gật đầu một cái, Ân Đệ kéo lê dép đi, suy sụp ngồi xuống ghế sofa ngáp mấy cái liên tiếp, "Hắc ——" đột nhiên ý thức được anh đang nhìn mình chăm chú, cô vội vã đưa tay che miệng đang mở lớn.
Hành động này khiến cho Mạnh Đình cười to.
Giờ phút này cô mắt buồn ngủ như có sương mù, hai gò má nhợt nhạt, mất đi một chút sinh khí, nhưng lại thêm mấy phần mền mại đáng yêu của một cô gái.
Anh chuyên chú đến gần ánh mắt như càn rỡ, khiến Ân Đệ bắt đầu cảm thấy toàn thân không được bình thường. Cô ngồi thẳng lưng lại, hất tóc, cô bất đắc dĩ nhìn lại áo ngủ đang mặc trên người.
Đều do hai người trong phòng kia, nhìn thấy người bấm chuông cửa là Mạnh Đình, liền giống như gặp quỷ lập tức xông vào phòng, sau đó còn không cho cô một chút thời gian đổi quần áo, liền đem cô "Xin" ra ngoài mở cửa nghênh đón anh.
Còn may, áo ngủ bằng bông trên người cô coi như là bảo thủ ( kín đáo ).
"Xem ra cô có vẻ không vui."
Nói nhảm! Đang an ổn ngủ ngon, lại phải lên tinh thần đón vị "Khách không mời mà đến". Buồn cười nhất, đây là nhà của cô, cô lại có loại cảm giác gò bó muốn chết, thật không thể giải thích được.
"Có sao? Chắc là do buồn ngủ quá." Đã khuya rồi..., tiên sinh xin đi thong thả a."Anh muốn chờ sao? Bọn họ. . . . . . Có thể sẽ lâu một chút."
"Đó?" Mạnh Đình khẽ chau mày, "Cô xác định?"
"Đương nhiên. Theo tôi thấy, chắc chắn sẽ không quá nhanh đâu." Vị "Em gái Lực Côn" kia,nếu tháo hết phụ kiện ra chính là phá hủy một đại công trình! Ân Đệ không khỏi nghi ngờ, nhưng nếu để Mạnh Đình biết mình tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại chỉ thúc đẩy được một đôi "Chị em", vậy sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Ân Đệ cũng cảm thấy có chút chột dạ, lúc trước cô không cho là mình có phần nghĩa vụ trong chuyện này, nhưng lúc này cô lại dính phải tội bao che - đồng lõa.
Không nhịn được liếc về phía anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô, hơn nữa ánh mắt rất quỷ dị.
"Vậy theo cô, bọn họ ở bên trong làm cái gì?"
Trong phòng chợt truyền đến "A, nhẹ một chút" âm thanh ái muội truyền ra, khiến trên mặt Ân Đệ tràn đầy vạch đen.
"Tôi. . . . . . Tôi không biết, tôi đi ngủ." Biết rõ bên trong còn "Có cái ngụ ý khác", nhưng làm sao biết Mạnh Đình nghĩ gì, Cô cảm giác trên mặt mình— nóng lên.
"Đi ngủ?" Tầm mắt của anh bắt đầu nhìn không gian trong nhà.
Hai phòng, trừ cái phòng cửa đang đóng chặt kia, một căn phòng khác cửa chưa đóng hết lại, là hành lý của Chu Tương còn chưa sắp xếp xong, ngay cả cái giường mới vừa vận chuyển tới, vẫn còn dựa vào một chỗ chưa được lắp lại.
Thấy thế, Ân Đệ lập tức có cảnh giác.
"Tôi ngủ ở trên ghế sa lon, mới vừa tan việc trở về liền. . . . . . Phát hiện bọn họ ở bên trong, cho nên tôi đành ở phòng khách chờ, liền ngủ quên mất." Nói cho hết lời, cô phát hiện khả năng nói dối của mình ngày càng cao.
"Tan việc muộn như vậy?"
"Làm thêm đương nhiên là nghỉ muộn."
"Làm thêm? Sao làm nhiều như vậy?"
"Yêu tiền a, đương nhiên là phải làm."
"Tại sao?"
"Tại sao? Đương nhiên là thiếu tiền, tôi không giống vài người mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, sinh ra đã có người giúp, trừ dựa vào chính bản thân mình còn có thể như thế nào?"
"Bạn trai cô đâu?"
"Anh ấy? Anh ấy thế nào?"
"Anh ta không có tiền sao?"
“ Nhà anh ấy trước đây cũng là danh gia vọng tộc, chỉ là truyền qua mấy đời đã thay đổi, từ từ xuống dốc, vì muốn mở công ty, còn phải bán của cải của tổ tiên lấy tiền làm vốn, hiện tại công ty lại gặp phải nguy cơ. . . . . . Anh hỏi cái này để làm gì?"
"Tôi cho là cô sẽ hi vọng câu được một chú rể rùa vàng."
"Nghĩ thì nghĩ, nhưng lại không có được cái vận may kia." Ân Đệ rất thẳng thắn trả lời.
Dừng lại một lúc, Mạnh Đình mở miệng lần nữa: "Cô rất yêu bạn trai của cô?"
"Tôi. . . . . ." Lời đến khóe miệng lại dừng, cô tại sao lại phải nói chuyện này với anh ta? Tuy đã đồng ý với Chu Tương tuyệt đối sẽ tận lực giữ vững hòa bình, nhưng, không có nghĩa là giữa cô và anh cũng vậy, có thể thân cận đến đâu cũng không thể nói trước được.
Cô chần chờ lại khiến Mạnh Đình hiểu sai, "Khó nói sao?"
"Là không cần phải nói." Ân Đệ ngượng ngùng trả lời lại, "Đây là chuyện riêng của cá nhân tôi, không lẽ anh lại nảy sinh hứng thú?."
"Nếu như tôi nảy sinh hứng thú thì sao đây?” Anh trả lời một câu khiến cho người ta kinh ngạc.
"Anh. . . . . . “