Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341299

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1299 lượt.

muốn khơi dậy lòng thương hại của anh.
Trần Ngộ Bạch tỏ vẻ suy nghĩ, “Vậy mỗi tháng phát cho 1000 tệ sinh hoạt phí, như thế thì phải trả một năm chín tháng”, Anh cười càng dịu dàng thì đôi mắt trong sáng của cô gái trước mặt càng tỏ ra kinh hoàng, khiến anh cảm thấy một sự khoái chí hiếm có.
Môi Tiểu Ly run run, mọi thứ trước mắt càng mờ nhòa, cô rất muốn ngã nhào xuống giả chết… Ai bảo cô biết đây là ảo giác đi!
“Còn nữa, về phần lời lãi thì cứ theo kiểu gửi dài hạn của ngân hàng, như vậy thì hai năm lẻ một tháng, làm tròn ra thì là ba năm”. Trần Ngộ Bạch đưa tay đẩy gọng kính, đường cong nơi khóe môi càng lúc càng đẹp, “Trong ba năm, cô không thể xin nghỉ việc, nếu không thì tiền trả trước đó xem như tiền bồi thường, còn tiền sửa xe vẫn phải trả toàn bộ”.
Ầm!
An Tiểu Ly thấy trước mặt tối dần, sống hai mươi năm rồi, lần đầu cô ngất xỉu.
Ultraman từ trên trời bay xuống, hai mắt phát ra ánh sáng chính nghĩa, “Em họ, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em!”
Tiểu Ly hai mắt lấp lánh trái tim, gật đầu lia lịa, “Anh họ, anh mau đánh chết Núi Băng vạn ác kia đi!”
Ultraman cười ngọt ngào, đưa tay tháo mặt nạ, gương mặt đẹp trai kinh khủng của Trần Ngộ Bạch cười gian xảo với An Tiểu Ly…
“Oái…”. Tiểu Ly giật mình tỉnh giấc, mở choàng mắt ra.
“Tỉnh rồi hả?”, giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
Tiểu Ly sực tỉnh, ngồi bật dậy – trời ơi! Làm chuyện X khi say ư?!
“Không cần kiểm tra, tôi không có hứng đụng vào một cô bé. Cô uống say rồi lại ngất xỉu, tôi đành đưa cô về.” Trần Ngộ Bạch thấy cô hoảng hốt vạch chăn ra kiểm tra thì lạnh lùng nói, “Đi rửa ráy, rồi làm bữa sáng cho tôi ăn”.
Khăn và bản chải ném xoạch lên gương mặt còn ngái ngủ, mắt dính ghèn của An Tiểu Ly, cô vẫn đang mải miết kiểm tra dấu vết “bị xé tem”.
Cái gì mà cô bé! Cô thầm rủa sau lưng Trần Ngộ Bạch, dù gì cũng là cup B, anh có thấy cô bé nào dậy thì được thế này không?
Vội vàng tắm rửa xong ra ngoài, An Tiểu Ly đi một vòng trong phòng. Phòng không một hạt bụi, không có vật dụng nào thừa, chỉ có một cái giường cực lớn, nền nhà cũng lạnh băng như gương mặt Trần Ngộ Bạch – ở đây đúng là phiên bản của văn phòng ở “Vũ Hưng”, đầy ắp “mùi” của Núi Băng.
Trần Ngộ Bạch lại sốt ruột gõ cửa giục, An Tiểu Ly đành lườm một cái rồi ra ngoài.
Dụng cụ nhà bếp và gia vị vẫn chưa được xé vỏ, trong tủ lạnh ngoài một hộp trứng gà mua ở siêu thị ra thì chẳng có gì.
Hôm nay lườm đến nỗi muốn rách mắt rồi! An Tiểu Ly vo ít gạo, lại đập hai quả trứng, sau khi nêm gia vị thì đặt vào lò vi sóng.
Trứng chưng, cơm trắng.
Cô tự bê lên một phần, Trần Ngộ Bạch cầm muỗng múc vài cái, vẻ mặt không chút cảm xúc, “Đây là gì?”
“Ngon lắm!”, Tiểu Ly đổ cơm vào bát trứng chưng của cô, hứng chí đảo lên, lúc có đồ ăn, cô luôn vui vẻ như thế.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn cô xúc một muỗng to vào miệng “Ngon không?”
“Ừm”, cô thỏa mãn, gật mạnh đầu.
Thò tay ra, giật lấy bát của cô, nếm thử một muỗng rồi hơi cau mày, nhưng vẫn tiếp tục ăn.
Tiểu Ly khó khăn nuốt xuống, nuốt xong rồi mới nổi cáu, “Sao anh lại giành với tôi?”
Trần Ngộ Bạch ngước lên lạnh lùng nhìn cô.
An Tiểu Ly bị đông cứng đến độ suýt sặc, lập tức ve vẩy đuôi nịnh bợ, “He he, là tôi không tốt, chưa trộn cho anh! Anh cứ ăn đi nhé!”
Cô giữ nụ cười căng cứng, nhích bát cơm và trứng chưng của Trần Ngộ Bạch lại gần, sau khi trộn lên, cô tức giận nuốt từng muỗng vào miệng.
“Chuyện đó… tổng giám đốc?”
“Nói.”
Tiểu Ly lại len lén liếc nhìn anh, “Chuyện tối qua…”
“Tôi chưa làm gì cả. Cô đừng hòng gài tôi.”
“Không phải… Ý tôi là, chuyện bồi thường ấy”, Tiểu Ly nén cơn giận, dè dặt nhắc. Chỉ mong anh cười, nói: An Tiểu Ly, tôi đùa với cô thôi.
“Ờ.”
“Ờ?”
“Ờ.”
“Ờ…” Tiểu Ly gục trên ghế phụ, tiêu, không phải anh đùa, cô bị bán rồi!
Trong mắt Trần Ngộ Bạch thoáng lóe nụ cười, nhưng vừa quay đầu lại đã hồi phục vẻ lạnh lùng, “Ngoài món hồi sáng ra, còn biết làm gì không?”
“Ờ…” Tiểu Ly mệt mỏi đáp, Tần Tang là cao thủ nấu nướng, cô cũng học được vài chiêu.
“Mỗi ngày đến làm bữa tối cho tôi, mỗi tháng 2.000.”
Tiểu Ly lồm cồm ngồi dậy, “5.000!”, anh ta là đại gia!
“1.000”, đại gia rất lạnh lùng rất vô tình.
“2.000! 2.000 thì 2.000!”, Tiểu Ly cuống lên, quả nhiên là nhà tư bản hút máu.
“1.500. Thêm việc dọn dẹp mỗi ngày”, nhà tư bản rất bình tĩnh rất máu lạnh.
Tiểu Ly không dám cò kè thêm, vội vã gật đầu.
Trần Ngộ Bạch nhìn cô bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, cuối cùng không kìm được nở nụ cười.
Lý Vi Nhiên nổi hứng dậy rõ sớm, gần đây anh cứ cảm giác chán chường, luyện tập thể thao một lúc cũng tốt.
Câu lạc bộ này vốn khắt khe trong việc nhận nhân viên, vốn dĩ đã ít người, hồ bơi trong nhà dành cho VIP càng vắng, anh thay đồ bơi rồi ra, nằm trên ghế cạnh hồ, vận động chân, uể oải nheo mắt, quan sát bóng người duy nhất trong hồ.
Dưới nước là một cô gái thanh mảnh cao ráo, dáng chữ S bắt mắt, rất chuẩn. Tư thế bơi rất đẹp, tốc độ cũng khá.
Hiếm có cô gái nào nhịn thở được lâu như thế, Lý Vi Nhiên nghĩ bậy, nhất định hôn rất c