
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341331
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1331 lượt.
ì không giúp được”, Tiểu Ly bực tức.
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, “Nếu tôi có thể giúp thì sao?”.
“Tôi sẽ…”, Tiểu Ly vỗ ngực thình thịch, tỏ ra hào sảng, “Ưm… Anh cứ nói!”.
“Ồ?”, Trần Ngộ Bạch bỗng tiến đến gần, cười rất quỷ quái, “Muốn gì cũng được?”.
Anh hiếm khi cười, dưới ánh đèn, nụ cười ấy lạnh lùng nhưng vô cùng quyến rũ, An Tiểu Ly nhất thời đờ người, ngẩn ngơ nhìn.
Trần Ngộ Bạch thu lại nụ cười, nhắc cô như chưa có gì xảy ra: “Sủi cảo sắp nhão ra rồi kìa”.
An Tiểu Ly giật mình thoát khỏi cảnh mê mẩm, loạng choạng chạy vào bếp, Trần Ngộ Bạch sau lưng cô bất giác nhướng khóe môi.
Sủi cảo tối đó đa số đều bị rách lớp lá bên ngoài, thịt lộ cả ra, nhưng hai người mang mỗi tâm trạng khác nhau lại lặng lẽ ăn mà không nói gì.
Nhận được cuộc gọi từ An Tiểu Ly, Tần Tang lập tức ra ngoài, vội vàng chạy đến địa chỉ cô nói.
Đẩy cửa phòng đặt trước, trong phòng toàn những nam thanh nữ tú ăn vận đẹp đẽ. Có người ôm nhau hát hò, có đám vây lại chơi mạt chược, nằm trên sofa “tâm sự”… Một chàng trai trẻ gầy gò có vẻ định ra ngoài, lúc Tần Tang vào suýt thì đâm phải, cô nói “xin lỗi”, người đó lại không cho cô đi, tay đặt lên cửa cười gian tà và quan sát cô, “Ha, người đẹp, lạ quá, mới tới hả? Nói cho anh biết em tên gì đi?”.
Tần Tang nhíu mày, không muốn quan tâm hắn mà nhìn xung quanh tìm bóng Tần Tống. Anh chàng kia vẫn không buông tha cho cô, theo sau gọi “em gái” liên tục.
Một giọng đàn ông trẻ trung đầy sức sống vẳng đến, “Tang Tang!”.
Là Tần Tống.
Thực ra khi Tần Tang vừa vào thì Tần Tống đã chú ý: cô buông xõa mái tóc, mặc áo pull trắng ngắn tay, quần jeans trắng bó, gương mặt không trang điểm nhưng đôi môi càng đỏ, răng càng trắng, rất sạch sẽ nhanh nhẹn. Nhất thời Tần Tống không thể xác định cô gái trẻ nhanh nhẹn kia thật sự có phải là mỹ nữ xinh đẹp xuất chúng ở quán bar hôm nào không.
Cậu ba nhà họ Lôi cũng biết nhìn người ghê, mới thấy cô đã bám theo, thấy cô mím môi chịu đựng, Tần Tống vội đứng dậy bước tới.
“Hi!”, Tần Tang nhẹ nhõm chào anh.
Tần Tống choáng váng trước nụ cười của cô, bỗng cảm thấy không khí trong phòng quá nặng nề, “Cô đợi tôi một chút”.
Anh quay lại lấy áo, dẫn cô ra ngoài, Lôi Minh vẫn không cam chịu, đuổi theo, “Này! Người đẹp, để lại số điện thoại đi, hôm khác cùng đi chơi!”.
Tần Tống quay đầu lại trừng mắt: “Người của tôi, cậu thu móng vuốt lại ngay!”.
Ra đến ngoài, Tần Tang đứng thẳng, khẽ hỏi anh ta: “Điện thoại của tôi đâu?”, cô không thích câu nói lúc nãy của Tần Tống cho lắm.
“Này! Sao cô làm như chúng ta giao dịch ngầm vậy…” Tần Tống lúc cười trông rất đẹp, “Một tay đưa tiền một tay giao đồ, cô cần đồ thì đi ăn với tôi trước đã”.
Tần Tang là người thẳng thắn, nhận lời ngay: “Vâng, tôi mời anh. Cám ơn anh đã giúp tôi tìm lại điện thoại”.
“Sao phải vội thế? Trong điện thoại có hình ‘hot’ à?”. Tần Tống thấy cô không ăn gì nhiều mà cứ chăm chăm nghịch điện thoại thì cười hỏi.
Mấy hôm trước anh Ba dặn tìm một cái điện thoại Gresso bị móc mất tại trung tâm mua sắm, anh ta mới dặn thủ hạ, sáng nay có người mang tới.
Lấy được rồi anh ta hỏi Trần Ngộ Bạch là đưa cho ai, cô thư ký đáng yêu của Trần Ngộ Bạch nói trong điện thoại: “Anh đang ở đâu? Tần Tang nói cô ấy sẽ đến lấy”.
Tang Tang – hóa ra là điện thoại của cô ấy. Tần Tống cả ngày thấy tâm trạng lơ lửng, chơi gì cũng không vui.
“Không phải, là thứ còn quan trọng hơn cả hình ảnh nữa”. Tang Tang kiểm tra thấy tư liệu đều có thì tỏ ra vui vẻ.
Tần Tống liếc nhìn cô, đùa: “Thứ gì thế?”, anh ta đưa tay giật lấy điện thoại.
Tần Tang do dự, thầm nghĩ anh ta cũng chẳng phải hiền lành gì, cho xem cũng không sao.
Tần Tống càng xem càng thấy kỳ quặc, những đoạn phim đầy ắp cảnh “mồ hôi trộn lẫn” “rên rỉ ngọt ngào” v.v… đó, sao càng xem càng… Anh ta mất tự nhiên đổi tư thế ngồi, cầm ly nước giả vờ uống…
Tần Tang thấy anh ta ngượng ngập thì hỏi vẻ quan tâm: “Anh không sao chứ? Xin lỗi, tôi không biết anh trong sáng đến thế”.
Tần Tống hít vào một hơi, đột nhiên ho dữ dội – sặc rồi.
Tần Tang hiểu ý đứng lên, để anh ở một mình cho tâm trạng bình tĩnh lại, “Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một chút”.
Tần Tống ho không nói được gì, gật đầu lia lịa.
Đến khi anh ta bình tĩnh lại hơn thì quản lý đại sảnh vội vã chạy đến hỏi ý anh: “Lục thiếu gia, vị tiểu thư lúc nãy muốn thanh toán, ngài thấy sao ạ?”.
Tần Tống nhướng mày: “Ừ”, anh ta ra hiệu cho quản lý, được.
Đây là lần đầu tiên cậu ta để một cô gái thanh toán cho mình, Tần Tống cười thú vị
“Tang Tang? Sao không gọi vào điện thoại tớ?”, An Tiểu Ly kẹp điện thoại giữa tai và vai, xoay mạnh tuốc-nơ-vít ở thùng máy tính.
Máy tính trong phòng tổng giám đốc cứ cách hai ngày lại hư một lần, từ phần mềm tới phần cứng. An Tiểu Ly sửa tới nỗi bực bội, có lần cuối cùng cô lấy hết can đảm, e dè đề nghị đổi một cái với với Trần Ngộ Bạch. Ai ngờ Núi Băng lại cười rất dịu dàng: “Trừ vào lương cô à?”.
Tiểu Ly xem như đã hiểu hết, cô băn khoăn phí công rồi, Núi Băng kia căn bản không hề thích cô, hoàn toà