
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341334
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1334 lượt.
ên cắn một miếng, trông dáng vẻ cô chưa hề đụng tay vào bếp núc, “Ừm, mùi vị cũng ngon”.
“Tại sao lại không? Rất đơn giản, đập trứng vào, thêm muối thêm hành, lật lại, thế là được”. Tần Tang cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, cúi xuống không nhìn anh.
“Ừ, vợ đảm mẹ hiền”, Lý Vi Nhiên ăn ngấu nghiến, lại đưa đũa gắp bánh trong bát cô.
“Lý Vi Nhiên!”, Tần Tang hơi cao giọng, bất giác cảm thấy xấu hổ.
Lý Vi Nhiên cười, gặm một miếng lên bánh trứng giành được, “Tôi thấy cô có vẻ không muốn ăn lắm, để tôi ăn giùm cho!”.
Tần Tang bất lực lườm anh, nuốt một gắp mì mới sực nhớ đũa anh vừa thọc vào bát cô – có nước bọt… Cô lặng lẽ cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Lý Vi Nhiên loáng cái đã giải quyết xong bánh trứng giành được của Tần Tang, hình như vẫn chưa đã ghiền, ngón tay sờ cằm, nhìn chăm chú Tần Tang đang cúi đầu ăn mì.
Lần đầu gặp cô, là một cô gái rực rỡ, nóng bỏng của đêm; về sau ở hồ bơi là gương mặt thanh thoát xinh tươi; vẻ đáng yêu khi lần đầu cùng ăn mì; vẻ quyến rũ vô cùng khi mỉm cười gạt mái tóc rối trong gió; vẻ lãnh đạm thỉnh thoảng thoáng qua trên mặt; dáng vẻ mặc quần áo hàng hiệu mấy ngàn tệ đứng chiên trứng, có vẻ rất đảm đang.
Giống như có mấy ngàn chiếc mặt nạ, mãi mãi không biết giây sau đó sẽ là vẻ mặt gì.
“Tần Tang, tôi rất tò mò về cô, tò mò muốn chiếm hữu để từ từ nghiên cứu”, Lý Vi Nhiên nhủ thầm, nụ cười khóe môi càng dịu dàng hơn.
Châu Yến Hồi phát hiện ra gần đây cậu sáu Tần rất kỳ quặc. Bình thường là người thích ăn chơi, bây giờ lần nào đi cũng mặt nặng mày nhẹ, nhìn thấy những người đẹp mới tới cũng không chút phản ứng, vẻ mặt lạnh tanh gần bằng anh Ba Núi Băng của Lương Thị rồi.
“Không có hứng à?” Châu Yên Hồi đưa ra một điếu thuốc dài mảnh đã thêm “chất” gì đó vào cho anh.
“Không!”, Tần Tống bực bội đẩy tay anh ta ra, “Cậu cũng bớt hút đi, thứ này dùng nhiều sẽ nghiện đấy”.
Châu Yến Hồi nhún vai không nói, châm một điếu cho mình, “Vậy cậu cho tôi chút thứ gì đó để nâng cao tinh thần nhé”.
“Cho cái đầu cậu”, Tần Tống bực tức mắng. Châu Yến Hồi là bạn thân của anh khi còn du học ờ Anh, sau khi về nước hai người vẫn qua lại vì công việc, quan hệ rất tốt.
“Được, không muốn nói chứ gì? Anh đây không muốn nghe gì đâu, Cứ ngồi chết giấc ở đó đi”, Châu Yến Hồi khích bác.
Tần Tống cau mày, băn khoăn túm tóc, “Yến Hồi, hình như tôi… tiêu rồi!”, anh ta duỗi tay duỗi chân nằm bẹp xuống sofa như bong bóng xì hơi, “Không phải là dạng bình thường, không dám đập tiền vào người ta… Không biết phải làm sao!”
Tần Tống ủ rũ than vãn. Một lần sực tỉnh dậy trong đêm, đếm ra trong tuần này đã mơ thấy Tần Tang bao lần, giật mình tới độ toát mồ hôi lạnh, lẽ nào… đã thích thật rồi?
Cũng chẳng ra sao, mới gặp mấy lần, sao lại cứ nghĩ mãi về cô ấy?
Châu Yến Hồi nghe cứ thấy tức cười, “Không thích tiền? Đập cả mấy trăm mấy vạn mấy trăm vạn của cậu vào người ta đi! Tôi thấy chẳng cô nào không yêu tiền!”.
Tần Tống chán nản lắc đầu, “Cậu không hiểu đâu”.
Châu Yến Hồi nhướng mày, đang định nói gì thì cửa phòng bao mở ra, Lý Vi Nhiên và Dung Nham, Kỷ Nam cùng bước vào.
Từ sau khi Châu Yến Hồi tiếp quản cơ nghiệp gia đình, vì quan hệ với Tần Tống mà qua lại thân thiết với Lương Thị, gần đây hai nhà lại hợp tác làm một vụ lớn, tối nay Châu Yến Hồi mời khách, mời bọn Dung Nham tới để chúc mừng việc hợp tác thành công.
“Ồ, tới rồi à, này, mọi người có biết không? Cậu Sáu Tần ngây thơ trong sáng của chúng ta cuối cùng đã lật thuyền…”
“Châu Yến Hồi! Muốn ăn đập hả!”, Tần Tống nhào đến, bóp cổ Châu Yến Hồi.
Dung Nham ngồi xuống, cười ha hả: “Yến Hồi mặc kệ cậu ta, Tiểu Lục nhà bọn tôi không kén chọn, có lần nào mà không đổ trước, nhưng lúc bò dậy thì nhanh hơn ai hết!”.
Tần Tống ngại ngùng, ngoác miệng gần lên: “Im hết cho lão nhờ!”.
Giết nó đi – Dung Nham đưa mắt ra hiệu, Kỷ Nam và Lý Vi Nhiên nhìn nhau, rồi lao đến Tần Tống, đè xuống sofa đánh cho một trận.
Trong phòng đang loạn cào cào thì má mì Tang A Lục đẩy cửa bước vào, thấy thế thì hét lên: “Ôi này này, trần nhà sắp sập rồi kìa! Chuyện gì thế hả? Cậu Sáu của chúng ta đường đường là ‘tiểu thụ’[2'> như vậy, thế mà cậu Tư cậu Năm đều trèo lên trên cả thì cậu ấy làm sao chịu nổi?”
[2'> Tiểu thụ chỉ người đóng vai vợ trong mối tình giữa nam và nam.
Dung Nham và Châu Yến Hồi nghe xong ôm bụng cười lăn lộn.
Tần Tống khó khăn lắm mới vùng ra được, đầu tóc rồi bời, hai má đỏ bừng, đúng hệt kiểu ‘tiểu thụ’ mà má mì Tang nói, “Xì! Đã từng thấy tiểu thụ nào tuyệt sắc như tôi chưa?”
A Lục che miệng cười khúc khích, “Cậu Sáu, tôi phải đả kích cậu một chút, người mới đến chỗ chúng tôi mấy hôm trước, đúng là còn đẹp hơn cậu cơ! Hay là, gọi đến cho cậu đổi khẩu vị nhé?”.
Kỷ Nam vừa nghe đã thấy chán, “Được rồi được rồi, đặt rượu xuống rồi ra đi, cần gì phải nhiều lời thế”.
“Đừng! Hôm nay cậu Sáu tâm trạng không vui, anh đây quyết định đổi khẩu vị cho cậu ta! A Lục, cô gọi người tới đây đi”, Châu Yến Hồi dặn.
A Lục uốn éo người ra ngoài.
Kỷ Nam cau mày, nằm vật ra sofa khôn