
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341333
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1333 lượt.
g nói gì. Dung Nham biết Kỷ Nam ghét nhất chuyện này, nhưng hôm nay đến đây vì việc hợp tác của hai nhà, thế lực của Châu Yến Hồi, bọn họ vẫn cần tới, không thể đắc tội với anh ta được.
“Chị Yên không biết lại gây ra chuyện gì, anh về xem thử. Tiệc bên đó đang mở rộng, anh đến môt chút. Ai đi cùng?”, Dung Nham nói. Quả nhiên Kỷ Nam lập tức đứng lên. Lý Vi Nhiên và Châu Yến Hồi không thân quen lắm, lúc đó cũng đứng dậy bảo cùng đi, trong phòng cuối cùng lại chỉ còn Châu Yến Hồi và Tần Tống.
“Chị…”
“Tiểu Hòe?”, Tần Tang gỡ mắt kính xuống, nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này chắc tên nhóc đó đang tự học buổi tối ở trường.
“Chị… đang bận ạ?” Tần Hòe ấp úng hỏi.
“Nói đi, có chuyện gì?”, Tần Tang hỏi thẳng.
“Em… xảy ra chút chuyện, bị người ta giữ lại rồi.”
Tần Tang nhanh chóng gập máy tính lại, nhảy xuống khỏi sofa, lấy quần áo ra thay bằng một tay, “Giờ em đang ở đâu?”.
“Lưu Thệ.”
Tần Tang hết hồn, e rằng phải gọi cả Tần Dương rồi, “Lưu Thệ” ở thành Nam, là một nơi phức tạp, một mình cô không thể xử lý.
“Tiểu Hòe, em gọi anh Cả chưa?”
“Chị! Không được gọi anh Cả… không thể nói ai biết! Chị…”
“Chào cô, xin hãy đến đây trong vòng nửa tiếng.” Có một giọng nam nghe có vẻ đe dọa nói vào điện thoại của Tiểu Hòe, nói xong dập máy nhanh gọn.
Tần Tang giật bắn mình, không thay cả chiếc váy kaki ngắn đang mặc ở nhà ra, chỉ tròng áo pull dài vào, mang giày vải bố rồi lao ra ngoài.
Đến “Lưu Thệ”, có một em trai dẫn đường cho cô. Tần Tang bước vào, trông thấy Tần Hòe nằm dưới đất, rõ ràng đã bị “xử lý”, gương mặt đẹp trai nhăn nhó, nằm trên thảm trải sàn màu đỏ, ôm bụng rên đau hừ hừ. Cô bỗng thấy nổi giận, nheo mắt hỏi lạnh lùng: “Ai đánh nó?”.
Trong phòng có tổng cộng năm tên, người cao to nhất bước đến trước mặt cô, ngạo mạn: “Tôi đánh. Nó dám đến chỗ bọn này gây sự, muốn chết hay sao…”
“Chát”, một tiếng tái tai sắc gọn.
Tay phải Tần Tang tê dại, cô dùng sức mạnh toàn thân tát hắn một cái, gã đàn ông to như gấu bị cô đánh lệch cả mặt.
“Nó đánh người, đập đồ, chỉ cần đền tiền là được. Ai cho mày đánh nó!” Tần Tang vênh mặt, ánh sắc lạnh trong đôi mắt nếu hóa thành ngọn dao nhỏ thì chắc chắn sẽ đâm cho gã kia thành tổ ong thủng lỗ chỗ.
Trong phòng im phăng phắc.
Tên kia hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng bừng, tay giơ cao định đánh cho Tần Tang văng lên trần nhà.
“Mày, dám!” Tần Tang ngạo mạn nhìn hắn, gã đàn ông một mét tám mấy bị cô trừng mắt nhìn đến nỗi đờ cả người.
“Ôi, cô bé này ghê gớm quá”, một giọng nói yêu kiều vang lên, là bà chủ A Lục.
“Bà chủ”, gã kia ôm mặt lui xuống.
“Cô bé à, em trai cô phá chỗ của chúng tôi, làm kinh động hai vị khách ở đây. Thế cũng được đi, như cô nói, chỉ cần đền tiền là được. Nhưng mà, cậu ta còn đụng đến gương mặt đắt giá nhất chỗ tôi! Thế thì phải nói rõ với nhau rồi! Lâm Lâm là do tôi bỏ ra một số tiền lớn mới đào tạo được, còn chưa làm gì…”
“A Lâm không làm những chuyện đó! Bà nói bậy! Nói bậy!”. Tần Hòe bỗng biến thành một con sư tử nổi giận, quát vào mặt bà chủ. Một tên đứng cạnh có vẻ định giơ chân đạp, ánh mắt sắc như dao của Tần Tang phóng đến, tên kia lập tức rút chân lại.
“Chị! Cho bà ta tiền! Em muốn A Lâm đi theo em, A Lâm…”
“Câm miệng!”, Tần Tang quát lên, quay sang A Lục, “Bao nhiêu tiền… hãy thả em trai tôi ra!”.
A Lục che miệng cười, vẫn chưa lên tiếng thì Tiểu Hòe đã hét lên: “Chị, còn A Lâm nữa”.
“Ôi… Lâm Lâm thì tôi không bán, người mà cậu Sáu thích, tôi làm sao dám”, A Lục cười dịu dàng, ngoắc tay với Tần Tang, “Còn về đồ mà em trai cô đập vỡ, số này.”
Tần Tang móc thẻ card ra, đưa cho A Lục. Cô đến dìu Tần Hòe dậy, cậu bé lại vùng vẫy, “Chị không cứu A Lâm thì em cũng không đi”.
Tần Tang cố kìm ý muốn tát cậu em một cái, “Vậy em không nên gọi điện nhờ chị cứu, ở lại đây si tình cho chết đi”.
Nước mắt rưng rưng trong mắt Tần Hòe, không chịu đi, “Chị! Xin chị… em… yêu cậu ấy…”
Tần Tang hít vào một hơi.
“Bao tiền?”, vuốt ve đầu cậu em đang khóc nức nở, cô im lặng rồi ngẩng lên hỏi A Lục.
“Cái này… Lâm Lâm vẫn là trai tân, tôi lại bỏ ra bao nhiêu thứ, không bán đâu!”, A Lục lắc đầu.
“Không bán thì cũng có cái giá chứ, chị cứ nói đi”.
“Cô bé này đúng là không đơn giản… Haizz, em tên gì?”, A Lục hỏi có vẻ hứng thú.
Tần Tang cười khổ, nếu lúc này cô nói ra là người nhà họ Tần thì đừng nói Tần Uy, ngay cả Tần Dương mà biết cũng sẽ lột da Tần Hòe ra.
“Chị cứ ra giá đi, bao tiền.”
A Lục đảo mắt, quay người đi ra. Một lát sau, chị ta quay lại, đưa theo một chàng trai trẻ, cao lớn, đẹp trai, đáng sợ.
“Này, chính là vị đây”, A Lục chỉ vào Tần Tang, nói với cậu ta.
Châu Yến Hồi vốn định tặng Lâm Lâm mà A Lục đề cử cho Tần Tống. Tần Tống đương nhiên không cần nên chính anh ta giữ lại. Ai ngờ từ đâu xuất hiện một chàng trai bộ dạng như sinh viên, kéo ngay Lâm Lâm lại định đưa đi, bị từ chối thì nổi cơn điên, hai người lao vào đánh nhau.
Nghe nói chị cậu ta đến chuộc người, anh ta và Tần Tống mải uống rượu không để ý. Nhưng lát sau A Lục vào hỏi anh ta, nói rằng cô gái