The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 1343824

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3824 lượt.

cảm nhận được sự chuyên tâm chăm chú trong động tác của em, tôi còn nhớ rõ ngày đó,ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào khuôn mặt của em, kỳ thật lúc ấy ở cách đó không xa, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em."
Một cánh cửa gỗ,lại chia cách hai thế giới.
Bên ngoài huyên náo, Dạ Thần mắt điếc tai ngơ.
Hắn còn nhớ rõ lời mẹ hắn có nói, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, bởi vì căn cứ là nơi tràn ngập tội ác,tất cả bọn trẻ ở bên trong đều cần cứu giúp.
Dạ Thần từng một lần cho rằng, Mạch Sanh Tiêu sẽ là vị cứu tinh của hắn.
" Rồi đến ngày hôm đó, mẹ tôi đã có phản ứng, tôi nghe được em gọi tên của tôi đầy phấn khởi, nói mẹ của tôi khả năng tỉnh, tôi chạy nhanh ra bên ngoài,bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt em, em thực sự mong muốn điều tốt cho mẹ tôi. Tôi không nói lời nào đã đập vỡ điện thoại di động của em, em rất tức giận, nói với tôi, em chụp ảnh chỉ là muốn cho tôi xem, nói mẹ của tôi mới vừa nghe đến tiếng đàn liền nở nụ cười, em sợ tôi bỏ lỡ giây phút đó. Tôi lúc ấy rất áy náy, tìm không thấy lý do nào để giữ em lại, kỳ thật, bất luận đổi lại là người khác, chỉ cần đó không phải em, tôi nhất định sẽ đập tan chiếc điện thoại ngay lập tức ,tôi không cho phép bất cứ thứ gì liên quan đến mẹ truyền ra ngoài."
Mà hết lần này tới lần khác đều là Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không nói gì, mà trùng hợp như vậy, lúc ấy lơ đãng lại thật sự lưu ảnh chụp của mẹ hắn vào trong điện thoại.
Dạ Thần chà lau lọ tro cốt động tác đâu vào đấy.
" Mẹ tôi sau khi chết, tôi cũng muốn tra tấn em, muốn cho em cùng Duật Tôn nếm mùi của việc sống không bằng chết, tôi bắt con của em đi, em tự mình đến căn cứ ngày đó, tôi đã sớm đứng ở phía trước cửa sổ, nghĩ một ngàn một vạn loại cách thức để tra tấn em. A......" Dạ Thần giọng nói bi thương bỗng phát ra trận cười yếu ớt," Đối với em tôi thật sự là vô dụng,lại lần nữa chứng kiến, tôi chỉ biết, tôi xong rồi, đối với em tôi không thể hung ác mà ra tay được."
" Cái hai cái lọ tro cốt này, là bảo bối mà hiện tại tôi trân trọng yêu quý nhất ."
Mạch Sanh Tiêu khẽ giật mình, nghĩ đến lọ tro cốt ở ngay trên mặt bàn, ngay trên đầu cô ,cô lập tức toàn thân run rẩy, khí lạnh làm cho người cảm thấy sợ hãi.
" Sanh Tiêu, em thật sự không ra sao?"
" Mạch Sanh Tiêu, em đối với tôi thật sự là một chút tình ý đều không có!"
Dạ Thần đẩy hai lọ tro cốt trong tay ra, hắn bỗng nhiên đứng dậy, Sanh Tiêu thấy hắn lui về phía sau hai bước, rồi đột nhiên hạ thấp đầu gối xuống.
Xong rồi, hắn không phải tại là tìm cách dụ cô đi ra, hắn quả nhiên biết rõ cô trốn ở đây.
Mạch Sanh Tiêu ức chế không nổi run rẩy, cô nhìn người đàn ông kéo chiếc khắn trải bàn kia lên ,cô không thể hi vọng mọi truyện đểu xảy ra theo ý mình được.
Dạ Thần con mắt xanh lam sắc lạnh nhìn thẳng vào Sanh Tiêu.
Cô ôm con chặt cứng trong tay, Duật Tôn đã đánh giá sai Dạ Thần, hắn cho rằng Dạ Thần trong tình huống này sẽ dồn tâm trí ở bên ngoài phòng ngự, hắn cho rằng, trong thâm tâm Dạ Thần , Mạch Sanh Tiêu cũng không thể quan trọng bằng sự an nguy của tổ chức.
" Trốn đủ chưa?"
Sanh Tiêu bị bại lộ, nhưng cũng không buồn xê dịch ,cô trước duỗi thẳng hai chân,giải phóng cơ thể rồi sau đó mới ôm Bân Bân chui ra khỏi gầm bàn.
Dạ Thần vừa rồi đã nói rất nhiều lời,lúc này nhìn thấy cô, lại một chứ cũng không nói ra.
" Để chúng tôi rời đi a."
Dạ Thần đôi mắt nheo lại.
" Ân Lưu Khâm, anh đừng có sai lại thêm sai nữa......" Mạch Sanh Tiêu bỗng chốc thấy tay trống rỗng ,cô thần sắc kinh hãi," Anh muốn làm cái gì?"
Dạ Thần đoạt lấy đứa bé, rảo bước đi ra ngoài.
Sanh Tiêu vội vàng đuổi theo,nhưng vì vừa rồi o ép người dưới cái bàn quá lâu,nên bây giờ hai chân tê dại không nhúc nhích được, cô chống tay xuống mép bàn, ngón tay chạm đến một trong hai lọ tro cốt," Đứng lại, trả con cho tôi, nếu không......" Mạch Sanh Tiêu bất chấp sợ hãi, giơ một lọ tro cốt lên cao quá đầu.
Dạ Thần dừng bước," Tùy cô, đấy là Duật Tôn mang đến, tôi còn không biết có đúng là của mẹ tôi hay không."
" Anh......"
Mạch Sanh Tiêu nhìn hắn đi nhanh rời khỏi, cô cố nén đau, cố gắng theo sát phía sau.
Người ở phía ngoài hiển nhiên còn chưa xông vào được, lúc này cô cũng không liên lạc được với Duật Tôn.
Dạ Thần ôm Bân Bân không biết muốn đi đâu, Sanh Tiêu vịn vách tường, vất vả lê đôi chân tê dại lần từng bước đi theo .
" Ô ô...... Oa oa oa......"
Mạch Sanh Tiêu nghe không rõ tiếng khóc của con, Bân Bân chỉ cần một chút kêu khóc,thì cô cả trái tim đều căng thắt lại.
Sanh Tiêu đi theo được một đoạn đường, cô mạnh mẽ xông lên trước, kiễng mũi chân dùng sức cắn vào bả vai Dạ Thần, người đàn ông bất chợt bị tấn công, đau đến vặn xoắn lông mày, Mạch Sanh Tiêu tay trái nắm ở eo Bân Bân, đem con ôm vào trước ngực. Thừa dịp Dạ Thần ôm vai nhăn nhó nghiêng người, Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân chạy nhanh về phía trước.
Người đàn ông không nhanh không chậm đuổi theo, Mạch Sanh Tiêu đối với nơi này không thân thuộc, chỉ có thể tùy hướng mà chạy toán loạn.
" Bân Bân, đừng khóc, mẹ đây, mẹ đây." Sanh Tiêu khó