Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 1343816

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3816 lượt.

mà nhịn nỗi đau trong lòng, không nghĩ đến chuyện thằng bé mới bé tí bé tẹo thế này đã phải đối mặt với những tình huống tệ như thế này.
Cô chạy qua hành lang, tiếng bước chân dồn dập cuốn theo cả hơi thở, hỗn loạn mà khô nóng.
Cô cũng không biết đã chạy bao lâu, chỉ thấy phía trước có một cái cửa, cô bất chấp là cửa khóa hay không khóa, một mực đẩy ra xông vào.
Lúc này, đã là rạng sáng.
Mạch Sanh Tiêu cước bộ không ngừng nhanh, cô ôm chặt Bân Bân, hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Cả một đám trong phòng, toàn là trẻ con. Nơi này không có giường, tốp năm tốp ba liên tiếp nằm chụm vào nhau, cửa ra vào là từng dãy song sắt. Ngủ ở cửa ra vào là mấy đứa trẻ, nghe được tiếng động thì vội vàng đứng lên.
Bọn trẻ thật sự còn rất nhỏ.
Mạch Sanh Tiêu cố nhịn băng qua.
Trong đám trẻ đó có một cậu bé, hai tay bám lấy song sắt lạnh như băng, quần áo rách nát, bộ dáng chật vật, nhưng làn da trắng nõn như ngọc, nhìn qua cũng có thể đoán ra cuộc sống trước đây êm ấm, đầy đủ trong nhung lụa như thế nào.
Cậu bé khiếp sợ liếc nhìn Sanh Tiêu rồi khẽ khàng mở miệng cầu xin " Dì ơi, dì dẫn con về nhà được không? Con nhớ ba mẹ ........."
Mạch Sanh Tiêu nghe được câu này, nước mắt lúc ấy nhịn không được lăn xuống.
Bên cạnh đó, mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu cầu khẩn," Dì ơi, chúng con muốn về nhà,dì cứu chúng con đi......"
Những đứa khác nghe được động tĩnh, toàn bộ kéo tới, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến tận mắt một đám đông nghịt chừng vài chục đứa," Dì ơi, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng con chứ? Dì ơi, con là bảo bối của ba mẹ con , dì đưa con về gặp họ, chắc chắn họ sẽ mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho em trai ......"
Sanh Tiêu trong lòng chua xót khó mà nhịn, nước mắt dâng lên phủ kín tầm nhìn của cô.
" Dì ơi......"
Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào, trong nội tâm trào lên nỗi buồn bực khó có thể thổ lộ.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đi tới.
Sanh Tiêu ôm chặt Bân Bân, xoay người sang chỗ khác,mọi thương xót, mọi ủ dột đọng lại trong lòng hóa thành một loại gần như oán hận hét lên," Các người có phải là con người hay không? Cha mẹ các người chết, các người còn biết báo thù, những đứa trẻ này tương lai sau này sẽ không biết đi tìm kẻ đã hại chết cha mẹ ruột của bọn chúng ư? Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, vốn dĩ được hưởng một cuộc sống bình yên vui vẻ, dựa vào cái gì mà các người lại cướp đoạt đi, các người có quyền gì chứ?"
Dạ Thần đi đến bên cạnh cô, mạch Sanh Tiêu né tránh không kịp, ôm Bân Bân đứng sững ở trước mắt hắn, “ Anh yêu mến người thân của anh, nhưng người phụ nữ nào có thể chấp nhận được điều này?Anh muốn tôi ở lại đây cùng anh,để trơ mắt nhìn xem những đứa trẻ này ngày ngày chịu đựng tra tấn phải không? Anh đừng quên, tôi cũng là một người mẹ."
" Dì ơi, dẫn con về nhà......"
" Ô ô ô...... Con muốn cha......"
" Mẹ, mẹ ở đâu, mau dẫn con về nhà......"
" Nhưng ít ra, tôi không có để cho Bân Bân phải chịu loại khổ này."
" Anh còn có mặt mũi nói được những lời như thế sao?" Mạch Sanh Tiêu trừng mắt nhìn thẳng vào Dạ Thần,thứ tình cảm ấm áp trong mắt cô đã bị sự u ám không chút ánh sáng của nơi này làm cho tiêu hao hầu như không còn, Sanh Tiêu thực cảm thấy,ở lâu trong chỗ này , ngày ngày chịu đựng tra tấn như vậy, thật sống mà không bằng chết ," Bân Bân là con của tôi, chẳng lẽ, những đứa trẻ kia không có cha mẹ của mình sao?" Mạch Sanh Tiêu chỉ tay hướng về trong phòng.
" Cô không hiểu gì cả, tôi cũng không muốn như vậy......"
" Vậy anh vì sao không chịu buông tay?"
" Nói thì dễ, nơi này chỉ cần một hai câu nói của tôi là có thể giải tán ngay hay sao?"
" Ân Lưu Khâm," Mạch Sanh Tiêu khẩu khí cũng trở nên mềm nhũn,đôi tay bế con đã lâu, sức lực cũng chẳng còn đủ để phản kháng nữa ," Tôi hỏi anh, anh có từng nghĩ tới một ngày nào đó, anh cũng sẽ có con."
" Tôi......Có." Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Sanh Tiêu.
" Anh định sẽ làm như thế nào đối với đứa con của chính mình ?"
" Tôi sẽ dành trọn tình yêu thương cho con, sẽ dạy con đánh đàn, dạy cưỡi ngựa, lái xe......"
Mạch Sanh Tiêu cắt lời hắn," Không,anh hẳn là chưa bao giờ thử nghĩ đến, con của anh cũng bị người khác ném vào một chỗ như này, đứa bé sẽ giãy dụa gào khóc gọi cha gọi mẹ cầu cứu, bị ăn hiếp, bị đánh cho thương tích đầy mình, khi đó, lòng của anh có thể hay không cũng giống những người cha người mẹ ngoài kia , đau xé ruột gan?"
" Cô đừng nó nữa!" Dạ Thần quát lên, lại phát hiện môi mình đang run run.
" Vì cái gì không thể nói?" Sanh Tiêu từng bước ép sát đến," Mỗi một đứa trẻ đều là bảo bối, là thiên thần của cha mẹ ,con của tôi dù mắc bệnh tự kỉ, nhưng tôi cùng Duật Tôn vẫn yêu thương, nâng niu, coi như một bảo vật vô giá, chẳng lẽ những đứa trẻ kia, bọn chúng không được quyền như thế ư? Ân Lưu Khâm, anh thực ích kỷ!"
Dạ Thần rũ mắt xuống bước đi, một câu cũng không nói.
" Con của anh là người, còn con kẻ khác không phải sao? tính mạng của bọn chúng chỉ không đáng giá sao?"
Bên ngoài hành lang trống trải truyền đến một hồi bước chân dồn dập.
" Dạ Thần, nguy rồi."
Dạ Thầ