
Tác giả: Trúc Tử Anh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134588
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.
n cường, mạnh mẽ. Anh thật sự là đã làm chuyện có lỗi với Mạn Âm,chỉ đành xin lỗi cô thôi….
Cuối cùng cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang muốn gì, Vu Hạo cũng lái xe tới nhà Mạn Âm. Lúc trước cô cũng từng kể cho anh nghe một câu chuyện, có một đôi yêu nhau,yêu da diết, tình cảm mãnh liệt nhưng một lần cô gái thấy bạn thân của mình cùng người mình yêu hôn nhau. Giận quá cô gái đã bỏ đi chàng trai đi tìm, tìm rất lâu. Bạn bè hỏi chàng trai nhà cô ấy ở đâu. Chàng trai lúc đó mới giật mình phát hiện, chưa bao giờ hỏi về nhà cô. Cũng chưa lần nào đưa cô về tới tận nhà, dù yêu cô gái nhưng chưa bao giờ thật sự quan tâm tới cô.
Lúc đó Mạn Âm rất bực mình luôn miệng hỏi anh, anh chàng đó rốt cuộc có yêu cô gái không? Sao có thể vô tâm hờ hững đến nhà cô ở đâu cũng không biết như vậy? Vu Hạo lúc đó chỉ cười mà xoa đầu cô, một câu chuyện nhỏ mà cô lại coi trọng phức tạp hóa vấn đề lên.
Nhưng đến hôm nay nhớ lại chuyện đó, anh cảm thấy thở phào, ít ra anh không đến nỗi không biết cô nhà ở đâu học ngành gì, ước mơ như thế nào. Những lời Tô Mạn Âm nói vào tai anh, không hề chui qua tai bên kia. Ít ra anh không tồi tệ đến mức như vậy
Ngồi yên trên xe, anh thấy nhà cô vẫn tắt đèn. Tô Mạn Âm ở một mình, từ nhỏ đã biết tự lập, ít khi dựa dẫm vào người khác. Đó là lý do tại sao ba mẹ cô, mọi người thân xung quanh cô, luôn có thể an tâm với Mạn Âm. Một cô gái ngoan đúng nghĩa. Đáng tiếc cô lại gặp phải kẻ như anh. Vu Hạo có chút men say trong người. Anh ngồi thẫn thờ nhìn căn nhà nhỏ xinh của cô.
Một chiếc thể thao màu đỏ chói mắt đỗ lại trước cửa nhà. Anh biết đó là xe của Mỹ Lâm. Từ xa anh vẫn có thể nhìn ra cô tay xách nách mang, túi nọ túi kia. Có lẽ hôm nay đã mua rất nhiều thứ.
“Em uống rượu sao?”
“Vâng uống một chút” Cô vẫn có thói quen lễ phép trả lời anh. Vu Hạo nhìn sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt mơ màng, nụ cười mị hoặc. Thế này mà kêu uống một chút. Trong lòng anh có một cỗ bức tức. Sau này nhất định không để Mỹ Lâm dạy hỏng Mạn Âm mới được. Cô đâu có biết uống rượu, lại còn chạy loạn đi uống thế này.
“Thế này mà kêu uống một chút sao?”
“Vâng” Mạn Âm mơ màng nhìn,chợt vặn lại anh giọng bất mãn.
“Anh cũng uống rượu, sao em không được uống”
“Không được, em đâu có biết uống?”
“Uống rồi sẽ biết” Cô vẫn ngang bướng cãi lại anh.
“Mạn Âm, em cãi lời anh sao?”
“Anh là gì của em?” Cô vô tình cất tiếng. “Anh là gì của em mà bắt em làm gì, không được làm gì? Bắt em thế này thế kia, anh là gì của em. Chúng ta chẳng là gì của nhau nữa cả”
Vu Hạo ngây người không biết nói gì. Còn Mạn Âm nhận ra lời nói quá phận của mình. Chắc là cô bị rượu làm hỏng đầu rồi. Nghĩ rồi, cứ như một đứa trẻ hờn dỗi giật đống đồ trên tay anh.
“Anh về với San San của anh đi. Kệ em”
Rầm!!
Cánh cửa tội nghiệp lần đầu tiên bị cô chủ say rượu thất tình, đập mạnh một cách không thương tiếc. Nếu có thể biết nói, nó chắc sẽ kêu lên oai oái mất.
Tô Mạn Âm tựa vào cánh cửa, lồng ngực cô đập mạnh hơn bao giờ hết. Sao cô càng lúc càng tỉnh táo như vậy. Cả người vô lực từ từ thụp xuống đất, khi say cô không kiểm soát nổi bản thân.
“Mạn Âm… xin lỗi” Cô có thể nghe thấy lời nói đầy buồn bã của Vu Hạo vọng qua cánh cửa vào bên trong. Bao nhiêu đau khổ, nước mắt mà cô kìm nén bỗng dưng dâng trào tại câu xin lỗi này, từ chính miệng của anh nói ra chẳng hiểu sao lại ảnh hưởng tới cô lớn tới như vậy. Nước mắt từ từ chảy xuống, rồi lã chã lã chã không sao kiềm chế nổi nữa. Mạn Âm đưa tay lau đi, hết tay này tới tay kia, mong cho nước mắt ngừng chảy nhưng vô dụng. Cô cứ nghĩ rằng sẽ không thể khóc nữa, nhưng cuối cùng đứng trước một câu nói của Vu Hạo bật khóc, không thể khống chế nổi bản thân mà khóc thật lực. Cô cúi đầu gục mặt vào lòng, bắt đầu nức nở, bắt đầu khóc. Cứ khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Mạn Âm cũng rất muốn kìm nén nhưng đến cuối cùng bất lực buông xuống. Cô hy vọng sau hôm nay, sẽ có thể không được khóc, không được phép tỏ vẻ yếu đuối nữa. Sau câu xin lỗi này, cô và anh chấm dứt hoàn toàn không liên quan nữa. Không gì nữa, Tô Mạn Âm sẽ quên, sẽ lại tiếp tục cuộc sống vui vẻ của cô. Cô nhất định có thể làm được.
Còn hiện tại cô muốn khóc, khóc cất lực, khóc tới khi mệt nhoài không còn rơi nước mắt nữa mới thôi. Đau đớn tủi hờn, vết thương tình cảm này lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Lúc đầu cô nghĩ nó sẽ chỉ nhói lên, như kiến cắn rồi mau qua thôi. Nhưng hóa ra lại như một liều thuốc độc, ăn mòn vào tim cô, cứ đau âm ỉ không dứt nếu cứ đau mãi như thế này, cô chắc chết mất. Mạn Âm trước mặt mọi người không dám để lộ ra một chút yếu đuối nào. Nhưng cô cũng là con người, cũng có điểm vô cùng yếu đuối của mình. Chỉ là cô có thể chịu đựng nỗi đau hơn người khác nhưng nếu nó cứ bị xát muối vào, thì làm sao có thể chịu nổi.
Qua đi không biết bao lâu khi tiếng khóc lóc nhỏ dần, bé dần thành những tiếng nấc, khi cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, không thể khóc tiếp được nữa. Ở bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cô vội vã