XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134886

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/886 lượt.

ô ấy, liệu có ổn không?” Tôi đứng trên ban công, lẩm bẩm một mình, nhìn bầu trời đêm bị những đường dây anten cắt ra làm mấy mảnh.
Thật là không dễ dàng gì để biết khi nào là lúc để thích một người, cũng không biết được bao giờ là thời điểm thích hợp làm cho người mình thích biết được nỗi lòng của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào quyển sổ ghi chép những chủ đề có thể tán cả ngày không hết, cuộc nói chuyện điện thoại giữa tôi và Thẩm Giai Nghi càng ngày càng dài, đến giờ đã dài đến mức có thể buôn chuyện đến tận 3, 4 tiếng đồng hồ. 3, 4 tiếng đồng hồ đó! Đẳng cấp buôn chuyện như vậy, có thể hiểu ngầm là tôi nên có thể…so với bạn đặc biệt đặc biệt hơn chút nữa?
Lần này, bỏ hết những tính toán chi li sang một bên, chỉ dựa vào trực giác,
Tôi nhìn quyển sổ ghi chép lời bài hát, tôi lại muốn trút bầu tâm sự, viết lời bài hát dành tặng Thẩm Giai Nghi rồi.
***********************
Tốt nghiệp cấp 3, chúng tôi đi du lịch biển Khẩn Đinh. Bao năm rồi vẫn vậy, chả có gì mới mẻ cả.
Buổi tối đầu tiên, trường thuê hội trường lớn của trung tâm hoạt động thanh niên Khẩn Đinh, mỗi lớp đều có thể báo tiết mục biểu diễn. Do yêu cầu điểm danh nên không có ai cả gan tự tiện ra khỏi hội trường lớn chơi, mấy trăm con người tụ lại một chỗ, nghe nhạc thật mất hứng.
Như thế cũng được, người càng đông, lại càng giống với tính cách của tôi.”
“Kha Đằng, mày nên suy nghĩ cho kỹ.” Hứa Bác Thuần hoài nghi, không thể kìm nén được mà nhắc nhở tôi.
“Hả?” Tôi vỗ vào mặt, dùng lực tát tát vào mặt.
“Mày nếu như vậy, sẽ chẳng khác gì mấy đứa Liêu Anh Hoằng, Tạ Mạnh Học, A Hòa cả.” Hứa Bác Thuần giương mắt nhìn tôi.
“Làm cho tôi bồn chồn đứng ngồi không yên đây mà. Tôi vốn dĩ là như vậy, thích một người, chỉ hận là không thể để cho cả thế giới biết.” Tôi giơ cao cánh tay, tự lấy dũng khí cho bản thân.
Trước đó tôi đã phát bản sao của lời bài hát, đem phát cho hai mươi tên con trai trong lớp sớm đã thuộc bài hát “Anh vẫn ngày ngày nhớ em”, kêu gọi mọi người lên sân khấu biểu diễn. Đứa nào cũng mù mờ không biết gì cả, đến khi định thần lại, tất cả đã đứng vây quanh micro, đợi chỉ thị của tôi.
Giống như đứng giữa vòng đấu trong đấu trường La Mã, MC đợi tôi mở lời, cả hội trường từ học sinh lớp 9 đến lớp 12 đều nhìn tôi. Tôi run rẩy, hít thở sâu, đem tính tự tin trời phú của mình đẩy lên đỉnh điểm.
Tôi tìm thấy Thẩm Giai Nghi đang ngồi phía dưới sân khấu, thi thoảng đưa ánh mắt nhìn như có như không về phía Thẩm Giai Nghi.
“Hiện tại, mình muốn đem bài hát mình tự viết, tặng cho một người bạn gái mà mình rất thích. Hy vọng nhiều năm sau vào một ngày nào đó, cô ấy nhớ ra rằng, đã từng có một người con trai như vậy, đã làm chuyện này, bởi vì vô cùng vô cùng thích cô ấy.” Tôi vẫy vẫy bọn con trai đang há mồm kinh ngạc, nói: “Bắt đầu nào, những người đầy tớ trung thành của ta.”
Cả hội trường được một phen náo động không hiểu chuyện gì xảy ra. Chúng tôi bắt đầu cất tiếng hát, đem thứ âm luật cao thấp lộn xộn phá tan bầu không khí yên ả, hiệu quả cũng tạm coi là được.
“Anh, trước nay không hề biết, vì sao một người con trai phóng khoáng nổi loạn, lại có thể gặp, gặp gỡ người con gái tuyệt vời như thiên thần. Nhưng anh, cũng không hề biết, vì sao hai trang giấy viết kín tên em, cũng không hề biết, là ai khiến cho anh gọi tên mỗi đêm khuya. Anh nhớ em nhớ em, nhớ em nhớ em nhớ em…”
Thẩm Giai Nghi nghe được một nửa, bắt đầu quay sang mấy đứa bên cạnh thì thầm to nhỏ.
“…” Tôi thầm kinh sợ.
Không lâu sau, Thẩm Giai Nghi quay người đi, không biết chạy đi đâu. Hình bóng đó rời đi làm tôi líu lưỡi không nói nên lời.
…Như vậy là thổ lộ tình cảm đã thất bại rồi sao? Vì tôi đã hiện nguyên hình, Thẩm Giai Nghi cuối cùng cũng đem tôi xếp cùng đám người “sớm nói chuyện yêu đương, làm cản trở việc học hành” của cô ấy sao? Hay là Thẩm Giai Nghi có tính thẹn thùng, cuối cùng không có khả năng đối mặt với hỏa lực mạnh mẽ thế này?
Hội diễn kết thúc, trước khi đi chơi đêm, tất cả mọi người đều đi tìm Thẩm Giai Nghi để chụp ảnh, cả đám con trai thích Thẩm Giai Nghi đều giơ tay chữ V. Bởi vì tôi vừa mới thực hiện màn thổ lộ không rõ đối tượng, tất cả mọi người đều theo đuổi những suy nghĩ tiêng của mình, đứng chen chúc bên cạnh Thẩm Giai Nghi, nhìn vào ống kính để lưu lại mấy tấm hình làm kỷ niệm.
Còn tôi, tôi chỉ dám dán mắt vào ống kính với điệu cười ngờ nghệch, hoàn toàn không dám đón nhận ánh mắt của Thẩm Giai Nghi.
Ánh đèn flash lóe lên.
“Bài hát đó, là viết cho ai vậy?” A Hòa cười hi hi nhìn vào ống kính, làu bàu vào tai tôi.
“À, là viết cho người con gái mà tao thích.” Tôi khẽ cười, không thèm trả lời thẳng câu hỏi.
“Là ai?”
“Phật nói, không thể nói.” (Nguyên văn: Phật viết, thuyết bất đắc, 佛曰,说不得. Câu này chỉ đến Bất khảthuyết. Tham khảo thêm tại: www.vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A5t_kh%E1%BA%A3_thuy%E1%BA%BFt)
“…Vậy thì mạnh ai nấy làm hả?”A Hòa giơ hai ngón tay làm hình chữ V.
“Được thôi, mạnh ai nấy làm vậy.” Tôi ngoáy mũi.
Xin ông trời phù hộ Thẩm Giai Nghi không bị tôi dọa c