
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341549
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1549 lượt.
vào lòng nàng.
“Đây là gì thế?” Tiêu Thỏ hỏi.
“Áo thi đấu.”
“Đưa tôi làm gì?”
“Giặt cho tôi.”
“Á?” Tiêu Thỏ sững sờ, ngây ngốc cả nửa ngày mới lấy lại được tinh thần. “Uy, vì sao tôi phải giặt cho cậu?”
Lăng Siêu bỗng nheo nheo mắt gian ác. “Cậu quên từng hứa với tôi cái gì sao?”
Cái gì cơ? Đầu Tiêu Thỏ quay mòng mòng, một lúc sau, đoạn hội thoại nọ mới bị miễn cưỡng đào lên từ cái trí nhớ không tả nổi của nàng.
—giải phân cách ‘ta đã nhớ ra’—
“Tôi bị cậu ném xuống sông, cậu thấy chỉ một câu xin lỗi là xong sao?”
“Chứ cậu còn muốn làm sao nữa?”
“Cậu phải bồi thường cho tôi bằng hành động.”
“Bồi thường thế nào?”
“Ví dụ như giúp tôi giặt dồ, dọn dẹp phòng ở, mua đồ ăn sáng…”
“Cậu còn đi học ở trường A, làm sao tôi làm mấy thứ đó được?”
“Cũng đúng.”
“Đúng mà, cậu vẫn nên nghĩ thêm một chút, tìm biện pháp nào thực tế một chút, tóm lại chỉ cần làm được, tôi nhất định sẽ làm, tuyệt không đổi ý!”
“Đấy chính là cậu nói nhé… Cứ tạm ghi nợ đó, chờ thắng đại hội võ thuật lần này xong thi tới trường A học, rồi bồi thường cho tôi.”
…
—giải phân cách ‘ta đã nhớ ra xong’—
Oành…
Đầu Tiêu Thỏ như bị một cây búa dộng thật mạnh thức tỉnh, quay lại nhìn Lăng Siêu, đã thấy hắn sớm chạy xa rồi, chỉ còn có mỗi đống quần áo vô cùng hôi hám trong tay nàng, thêm cô ả Tương Quyên Quyên đang không ngừng liếc nhìn nàng một cách ái muội.
“Tớ đã bảo mà, không phải sao? Con dâu nuôi?”
CON KHÔNG ĐỨNG BÉT LỚP MÀ T_T
Thời gian thấm thoắt trôi, hè qua thu tới, Tiêu Thỏ của chúng ta đi học ở trường trung học A cũng đã được hơn một tháng.
Mấy ngày gần đây, Tiêu Thỏ cũng đã thích ứng được với cái sự nghiệp học hành ở trường A này. Tuy sức học của nàng không giỏi bằng các bạn cùng lớp, nhưng dù sao trường A cũng là trường trọng điểm, giáo trình học cũng tân tiến, các giáo sư giảng dạy cũng rất tận tình chu đáo. Nên một tháng vừa qua, Tiêu Thỏ cũng vẫn miễn cưỡng theo kịp tốc độ học ở trường.
Có điều, lẽ tự nhiên cho thấy không có việc nào có thể thuận lợi diễn ra một cách tuyệt đối cả, Tiêu Thỏ cũng vẫn gặp phải chuyện khiến nàng buồn bực.
Nguyên nhân nỗi buồn bực của nàng chính là Lăng Siêu.
Cứ như vậy, lời đồn thổi bay đến chật cả tai, khiến cho Tiêu Thỏ vốn rất ngoan hiền dễ tính cũng không nhịn được nữa.
Trước kia trong trường có lời đồn nàng là bạn gái của Lăng Siêu, tuy không phải là sự thật nhưng ít ra nghe cũng vẫn thuộc loại bình thường (*hô hô* tâm lý tiềm thức đã chấp nhận a), làm sao lên trung học lại biến thành ‘con dâu nuôi’ cơ chứ? Đã thế kỷ hai mươi rồi, không thể làm cho lối suy nghĩ độc hại cổ hủ của chế độ phong kiến làm tổn hại tới đóa hoa ưu tú của tổ quốc được. (*cười lăn lộn*)
Do đó, tới lần tiếp theo Lăng Siêu đưa bộ đồ thi đấu cho nàng, nàng rốt cuộc lấy hết dũng khi mở lời cự tuyệt.
“Cậu đã nói mà lại định không giữ lời sao?” Lăng Siêu mặt không đổi sắc hỏi. (Iu bé vẻ mặt lạnh lùng quá đi…)
Tiêu Thỏ đã sớm nghĩ phải nói gì, liền giả bộ tỏ ra khó xử. “Phòng ngủ nữ sinh lại đi phơi quần áo của nam sinh, ảnh hưởng không tốt lắm.”
Nguyên tưởng rằng, xét trình độ IQ của Lăng Siêu, chỉ nói tới mức này là hắn sẽ hiểu, nào ngờ hắn lại bổ sung một câu. “Có gì mà không tốt?”
“Ơ… thì… không tốt là không tốt chứ sao…”
“Rốt cuộc không tốt chỗ nào, hẳn phải có lý do gì chứ?” Hắn như kiểu quyết tâm phải hỏi cho ra nhẽ vậy.
“Thì là bọn các nàng toàn nói… nói là… là…” Tiêu Thỏ lắp bắp thêm mấy lần nữa, cuối cùng mặt cũng vẫn khóc không ra nước mắt, tay cũng vẫn chìa ra nhận lấy bọc áo thi đấu hôi rình của Lăng Siêu. “Thôi thà để tôi giặt cho cậu vậy.” (*cười lăn lộn*)
Ai da, lời đồn mất thể diện như vậy, thật khiến nàng không nói ra khỏi miệng được! >___< Đấu tranh giành chính quyền nửa ngày trời, cũng vẫn phải mang áo thi đấu của Lăng Siêu về giặt, khiến hôm đó đi học Tiêu Thỏ tinh thần vô cùng uể oải. “Tiểu Thỏ.” Cảm thấy có người bên cạnh khẽ gọi nàng, Tiêu Thỏ giật mình tỉnh lại, phát hiện đó là cô bạn Tương Quyên Quyên cùng bàn với nàng. “Sao hôm nay trông cậu như có tâm sự gì thế hả?” Tương Quyên Quyên ép giọng thấp xuống hỏi. “Haizzz…” Tiêu Thỏ thở dài. “Quyên nhi à, trước đây người khác nhờ cậu làm gì đó, cậu làm thế nào để từ chối chứ?” “Từ chối ư? Thì trực tiếp nói với người đó là được!” “Thế nếu không nói nên lời?” “Vậy… thì tìm cái cớ nào đó?” “Tìm cớ là sao?” Quyên nhi nghĩ nghĩ. “Ví dụ như người khác muốn vay tiền cậu, cậu đừng bảo không có tiền, mà nói gần đây tài chính có chút kẹt. Hay ví dụ như có người muốn cậu đi chơi cùng, cậu đừng nói không muốn đi chơi, mà hãy nói trong nhà có việc…” “Chứ nếu người đó muốn tớ giặt đồ hộ thì sao?” (siêu ngốc mà!) Tương Quyên Quyên dừng phắt lại, mắt thâm hiểm nhìn Tiêu Thỏ. “Tiểu Thỏ, người cậu muốn từ chối không phải là Lăng Siêu chứ?” Tiêu Thỏ có chút xấu hổ gật đầu. “Cậu thật ngốc quá đi! Cậu không muốn giặt giúp anh ấy, thế thì đưa tớ giặt cho” Kết quả là do Tương Quyên Quyên quá ư là hưng phấn, tiếng n