
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1548 lượt.
được thành lập, từng qua Liên Xô làm ở đại sứ quán, sau khi về hưu chỉ muốn sống một cuộc sống ẩn cư nơi thôn xóm nhỏ. Bà nội gã thì là cán bộ về hưu của Bộ Giáo dục, cũng rất quan trọng. Ba gã hình như là mở công ty riêng, tiền tài như nước. Còn về phần mẹ gã, thì nghe nói là quản lý của công ty chứng khoán nọ trên thành phố. Tóm lại cả nhà người này đều là nhân vật có mặt mũi lớn cả.
Tin tức này năm đó được lưu truyền một cách ồn ào trong cái ngôi trường bé nhỏ của bọn nàng, mãi tới khi Duẫn Tử Hàm chuyển trường mới hết.
Cơ mà Tiêu Thỏ vốn có ấn tượng với đàn anh khóa trên của mình này, không phải là do gia đình hiển hách của gã, mà lại là vì Lăng Siêu.
Lại nói tiếp, Duẫn đại thiếu gia cũng thật là thảm. Nhớ lại năm đó mỗi ngày gã đi học là có xe ô tô riêng đưa đi đón về, tướng mạo đường đường anh tuấn, thành tích lại cũng vô cùng oanh liệt, vốn nên được nổi danh là một người hoàn mỹ đáng được sử sách lưu truyền a! Ấy vậy, lúc gã học sơ trung, lại được phân vào lớp của Lăng Siêu, kể từ đó, ác mộng của Duẫn đại thiếu gia bắt đầu.
Chọn lớp trưởng, gã luôn luôn kém hắn một phiếu.
Thành tích học tập, lần nào gã cũng chỉ đứng thứ hai.
Đi thi toán, chỉ cần có Lăng Siêu tham gia, cho tới giờ gã vẫn chưa bao giờ lấy nổi giải nhất.
Rốt cuộc, cho tới khi gã tỏ tình với cô nàng gã thương thầm nhớ trộm đã lâu, lại bị cô nàng ấy từ chối vì đã lỡ thích Lăng Siêu mất rồi, áp lực trong lòng Duẫn đại thiếu gia bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Hôm đó, Lăng Siêu chở Tiêu Thỏ về như thường lệ, bỗng nửa đường có một chiếc xe hơi lao ra chặn bọn họ lại. Sau đó, Duẫn Tử Hàm tức giận nhảy từ trên xe xuống, chỉ vào mặt Lăng Siêu hét. “Lần này thi hết học kỳ, nếu ta được đứng thứ nhất, ngươi phải đem Linh Linh tặng cho ta!” Linh Linh chính là cô nàng năm đó Duẫn Tử Hàm thích.
Kết quả, Lăng Siêu mặt không đổi sắc, mắt không thèm ngước lên, chỉ hỏi một câu. “Linh Linh là ai?”
Sau đó, thành tích thi cuối kỳ được phát ra, Duẫn đại thiếu gia vẫn như cả năm trước, chỉ đứng thứ hai, còn Lăng Siêu đứng trước hắn điểm còn hơn hắn tới hai mươi điểm. Còn về cô nàng đó, vẫn ngây ngốc si mê Lăng Siêu, đến cái nhìn còn không thèm ném cho Duẫn Tử Hàm. Vị Duẫn đại thiếu gia của chúng ta, sau lần gặp đả kích lớn này, rốt cục phẫn nộ chuyển trường.
“Gã Duẫn Tử Hàm kia sao lại cũng tới học ở trường A nhỉ?” Lúc rời khỏi sân bóng rổ, Tiêu Thỏ liền hỏi Lăng Siêu.
Lăng Siêu lúc đó đang chịu sự đánh giá khắc nghiệt của Quyên Quyên cô nương đang đi bên cạnh, liền nhíu mày quay sang hỏi. “Duẫn Tử Hàm là ai?”
Tiêu Thỏ >”< một lúc. “Chính là cái gã hồi nãy không cẩn thận suýt ném bóng vào mặt tôi á!” “Ờ!” Lăng Siêu ứng lời đáp, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Quyên Quyên. Nàng Tương Quyên Quyên vốn đang hưng phấn nhòm ngó rốt cục cũng rụt đầu lại trốn phía sau Tiêu Thỏ. “Gã đó không phải cùng chơi bóng rổ với cậu lúc nãy sao?” Tiêu Thỏ hỏi lại. “Hôm nay hắn vừa mới tới, tôi không biết.” “Từ từ!” Tiêu Thỏ bỗng nhớ ra cái gì đó. “Hôm nay lúc gã vừa nhìn thấy cậu, hẳn là có nói cái gì đó với cậu đúng không?” Lăng Siêu nghĩ nghĩ. “Hình như có nói vài câu gì đó thì phải.” “Chứ cậu trả lời gã ta ra sao?” “Tôi hỏi lại: cậu là ai?” Tiêu Thỏ nhìn trời: quả nhiên hắn chỉ biết nói những lời này… T____T Ký túc xá nam ở phía trước ký túc xá nữ. Lúc bọn hắn đi tới dưới chân lầu, Lăng Siêu bỗng quay sang Tiêu Thỏ nói. “Tôi lên gác lấy cái này, cậu chờ tôi chút.” Nói xong liền quay đi. Tiêu Thỏ còn chưa kịp phản ứng, hắn định lấy cái gì đưa cho nàng cơ chứ, Tương Quyên Quyên vốn vẫn trốn phía sau Tiêu Thỏ lập tức phát pháo. “Thành thật nói cho tớ mau, các cậu có quan hệ gì?” Tiêu Thỏ bị nàng dọa cho hoảng sợ. “Quan hệ cái… cái gì? Ý cậu là sao?” Tương Quyên Quyên nheo mắt nhìn nàng. “Cậu đừng mong giả nai lừa gạt tớ! Tớ đã quan sát cả đường về rồi, quan hệ giữa cậu và anh ta tuyệt đối không phải tầm thường!” “Ai cơ? Cậu bảo Lăng Siêu á?” Tiêu Thỏ bị ánh mắt háu đói của Tương Quyên Quyên nhìn tới trong lòng phát run. “Cậu đừng nghĩ lung tung, hắn chẳng qua là em trai nuôi của tớ mà thôi!” “Cậu đừng có sỉ nhục IQ của tớ được không hả? Anh ta còn cao hơn cậu một cái đầu, làm em trai nuôi của cậu thế nào được? Nói mau, các cậu có quan hệ gì?” Tiêu Thỏ T____T không biết giải thích cho Tương Quyên Quyên ra sao, không lẽ nói mình không thông minh như Lăng Siêu nên mới nhỏ hơn so với hắn? Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ một lúc liền đáp. “Tớ với hắn là hàng xóm từ bé.” “À thì ra là thanh mai trúc mã!” Tương Quyên Quyên vỗ tay. (Thông minh a!) “Không phải mà! Mẹ hắn là mẹ nuôi tớ, ba hắn là ba nuôi tớ, thật đó!” “Mẹ nuôi thì cũng là mẹ, ba nuôi thì cũng là ba, á! Tớ hiểu rồi!” Tương Quyên Quyên giật mình hiểu ra. “Tiêu Thỏ, nguyên lai cậu là con dâu nuôi của nhà anh ấy!” (ba nuôi, mẹ nuôi, em trai nuôi, giờ là con dâu nuôi! Ha ha ha!) Tiêu Thỏ: >_____<
Đang lúc Tiêu Thỏ bị lối suy nghĩ phóng đại của Tương Quyên Quyên khiến cho không biết làm sao, Lăng Siêu đã thay quần áo khác bước xuống, trong tay cầm một bao đồ gì đó, tới trước mặt Tiêu Thỏ liền ném