
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134880
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/880 lượt.
ột ngụm nước ép cam rồi tiếp tục nói, “ví dụ như Trương Hàm Dư xuất thân từ diễn viên lồng tiếng, anh ấy cũng rất phù hợp bước ra trước màn ảnh. Tính cách tôi không tốt, không thích bị quá nhiều người vây quanh nhìn ngắm vì thể chỉ có thể làm việc trong phòng thu âm thôi.”
“Vậy thường ngày cô có thể gặp được rất nhiều người nổi tiếng hả?”
“Diễn viên ư? Thường thì có thể gặp, việc này giống như một ngành nghề vậy, bọn họ chỉ là một bộ phận nhỏ trước màn ảnh, còn sau màn ảnh có rất nhiều rất nhiều người hợp tác với bọn họ, thực ra mọi người đều như nhau cả thôi.”
Một thế giới hoàn toàn khác.
Cùng nhau nghe lĩnh vực của đối phương đều cảm thấy rất huyền diệu.
Những nhân viên nghiên cứu này cảm thấy nghề của cô thú vị, liên tiếp hỏi các loại câu hỏi.
Cô nhớ lại những món ăn ban nãy đã ăn, nghĩ tới món nào ngon liền gắp vào đĩa của mình. Lúc cúi đầu ăn cô đều vô thức nghe anh nói chuyện, đa phần đều là những từ ngữ cô nghe không hiểu hoặc là đều có liên quan đến hóa học.
Giọng nói khác, diện mạo khác, tất cả đều khác biệt.
Nhưng cô vẫn nhịn không được mà muốn tìm chút dấu vết từ trong những cử động của anh.
Cuối cùng Châu Sinh Thần đã bàn bạc xong công việc, nhìn Thời Nghi đã buông đũa xuống nói: “Sao ăn ít vậy?”
Cô nhíu mày nhìn anh: “Không ít đâu, chỉ có điều anh luôn nói chuyện nên không thấy tôi tranh được bao nhiêu đồ ăn với bọn họ thôi.”
Anh nói: “Mùi vị đồ ăn ở đây cũng không tồi.”
Cô ừ một tiếng: “Không tồi, cơ bản là do gần trường đại học nên có thể tìm được nhà hàng đồ ăn không tồi.”
“Thầy Châu Sinh, bọn tôi nghe bạn anh nói mà đều muốn chuyển ngành,” có người cười nói, “quá tốt ấy, công việc chính là “nói chuyện”, không giống chúng ta làm việc vất vả như vậy.”
Châu Sinh Thần nở nụ cười nhưng không nói gì.
Thời Nghi sợ mọi người cảm thấy nhạt nhẽo nên rất am hiểu thời thế nhận lấy câu chuyện, thay anh trả lời: “Nói cho anh nhé, diễn
viên lồng tiếng phải trải qua thời gian học tập rất dài.”
“Phiền phức thế à? Có phải là giống như người dẫn chương trình?” Một người khác hiểu kì hỏi cô.
“Khác nhau.”
Trong ánh mắt hiểu kì của mọi người, bỗng nhiên Thời Nghi nghiêm túc buông đũa xuống, bắt chước một nhân vật kinh điển trong phim hoạt hình—vịt Donald. Chẳng ai ngờ tới từ miệng của một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể phát ra giọng nói quái dị này, đến nhân viên mang đồ ăn tới cũng ngây người.
“Đã rõ chưa?” Giọng nói của Thời Nghi khôi phục lại sự dịu dàng như trước.
Hà Thiện than thở một câu chết tiệt, cuối cùng đã phục sát đất mất rồi.
Rượu và đồ ăn đã ăn uống được quá nửa, có người nhân lúc Châu Sinh Thần tạm thời rời khỏi bàn tiệc, cười hì hì hỏi Thời Nghi có phải là bạn gái của anh không, cô ngẩn người không lên tiếng. Có người làm sáng tỏ giúp hai người: “Đừng nói linh tinh, tôi nghe nói thầy Châu Sinh Thần có vợ chưa cưới mà.”
Người thích buôn dưa kia nghe được câu này liền vội vàng nói xin lỗi cô.
Thời Nghi làm như không để í, cúi đầu nghịch điện thoại giống như đang kiểm tra tin nhắn vậy.
Lúc tạm biệt Châu Sinh Thần không về cùng mọi người mà vẫn đứng bên cạnh cô, đợi cho đến khi đám người ồn ào rẽ vào ngã tư thì anh mới giơ tay bắt taxi, giúp cô mở cửa sau rồi nói: “Tôi tiễn cô về khách sạn.”
Thời Nghi ngồi vào xe còn anh lại mở cửa trước ngồi vào ghế phụ.
Trên đường đi tài xe đều nghe những bài hát cũ, hai người người ngồi trước kẻ ngồi sau đương nhiên cũng không thể có quá nhiều lời nói chuyện với nhau. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhớ lại những lời ban nãy trong bữa tiệc.
Anh có vợ chưa cưới rồi.
Vì vậy hẳn là giống như tất cả mọi người bình thường trải qua một quĩ đạo bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử, trải qua cuộc sống lấy vợ sinh con. Không có bất cứ khác biệt nào, cũng sẽ không có biết cứ điều không cần thiết nào.
Thật ra chính cô cũng rất rõ ràng, ngoại trừ có thể nhìn thấy những điều kì lạ ở kiếp trước ra thì cô cũng chẳng có chút khác biệt nào với những người xung quanh.
Sinh lão bệnh tử.
Vì vậy Thời Nghi, mi đã đến muộn rồi.
Trong chốn U Minh sớm đã có an bài, anh căn bản sẽ không đợi cô.
Thời Nghi ngắm nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, thế nhưng nhưng nơi này đã không còn là thành Trường An người đến người đi, ngựa xe như nước nữa rồi. Châu Sinh Thần, ngoại trừ cái tên này ra thì tất cả đã khác.
Đến khi hai người xuống xe, Châu Sinh Thần đứng trước cửa lớn của khách sạn tỏ ý tạm biệt. Thời Nghi nói tạm biệt, nhưng mới đi được vài bước bỗng mai xui quỉ khiến xoay người lại. Còn anh thì vẫn nhìn cô.
Cô đi tới trước mặt anh, bỗng nhiên nói: “Anh có tin bói toán không?”
“Về ý nghĩa thì không tin,” Châu Sinh Thần cười nói, “tuy nhiên nếu như bói ra kết quả cực kì tốt thì tiềm ý thức sẽ tự nói với bản thân, điều này có thể là thật.” Thời Nghi giơ tay ra: “Tôi có thể xem bói tay anh không?”
“Cô biết xem à?”
“Có học một chút,” Thời Nghi nói bậy, “Nhưng cũng không có tác dụng lắm, có lẽ cũng không chuẩn.”
Châu Sinh Thần giơ tay ra trước mặt cô, Thời Nghi