
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134828
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/828 lượt.
hâu Sinh Thần buồn cười ừ một tiếng: “Vì thế?”
“Vì thế,” Hà Thiện nghiêm mặt nói, “Thầy Châu sinh hướng dẫn bọn em vất vả, hôm nay mọi người muốn mời thầy một bữa đạm bạc, thuận tiện chiêu đãi khách luôn.”
Cô ừ một tiếng rất nhẹ, ngẩng đầu lên trong khi vẫn nắm lấy những ngón tay anh, nhìn vào trong mắt anh: “Anh tin kiếp trước không? Có lẽ tôi có thể nhìn thấy kiếp trước của anh.”
“Cô muốn đi không?” Châu Sinh Thần dường như cảm thấy có phần không ổn liền trưng cầu ý kiến của cô.
“Không sao, đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối,” Thời Nghi cũng không cảm thấy gì, “chỉ có một yêu cầu, tôi có thể đi thăm phòng thí nghiệm của bọn anh trước không? Khó lắm mới đi qua được chỗ phong tỏa dày đặc, không đi xem thì tiếc quá.”
Hà Thiện vốn chỉ thử vận may, không ngờ cô thực sự đã đồng ý, lập tức chủ động xung phong đưa cô đi dạo phòng thí nghiệm.
Ngược lại Châu Sinh Thần lại cầm một tập tài liệu phải kí, nói là anh giải quyết nốt công việc còn lại, cho bọn họ mười phút đi dạo.
Cô cười: “Anh ấy vẫn luôn như vậy.”
“Chị quen với thầy Châu Sinh rất lâu rồi ạ?” Hà Thiện thấy kì lạ, “Em còn tưởng hai người mới quen nhau.”
Thời Nghi không nói gì, đến khi cô và cậu ta đi tới đại sảnh lầu một thì cuối cùng mới làm sáng tỏ: “Đúng là không được coi là
lâu, nửa năm trước ngẫu nhiên quen biết ở sân bay, sau đó cũng không gặp lại nữa.”
Cô không phải là người giỏi xã giao, nên may mà người đến ăn cơm cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có khoảng năm sáu người do không phải là người Tây An nên cuối tuần mới ở lại đây. Bọn bao một phòng trong một nhà hàng khá gần với đại học giao thông Tây An, một số thì phụ trách gọi món, một số thì lại nhiệt tình nói chuyện phiếm với Thời Nghi.
Gà hồ lô, mề gà nấu quả óc chó, cật lợn xào.
Trên bàn đều là những món cô từng nghe người khác nhắc tới nhưng thực sự vẫn chưa từng ăn thử.
Người đẹp có rất nhiều loại, đại đa số thuộc kiểu xinh đẹp vừa mắt, có người thì thấy hiếm thấy, có người thì thấy bình thường.
Thời Nghi chính là thuộc kiểu phạm trù số ít người đẹp được công nhận, đồng thời là tướng mạo không có chút công kích, tính tình lại tốt. Đợi đến khi đồ ăn được đưa lên cũng hòm hòm thì cô cũng đã tương đối thân quen và có được thiện cảm của những người thuộc phòng thí nghiệm.
Châu Sinh Thần và cô ngồi cạnh nhau nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ nói chuyện thí nghiệm tối hôm qua với một cậu nghiên cứu sinh.
Cô vừa cắn đũa, vừa nếm đồ ăn ngon, vừa nghe những người này nói về thế giới mà từ trước đến giờ bản thân cô chưa từng được tiếp xúc. Đề tài của mọi người rất nhanh liền chuyển tới Châu Sinh Thần, điều kì lạ nhất là ngoài trừ Hà Thiện ra thì ai cũng có dáng vẻ không quen với anh lắm, thậm chí còn hỏi một số câu hỏi chỉ có lần gặp đầu mới hỏi thôi.
Tuy nhiên với tính tình của Châu Sinh Thần thì điều này cũng không khó hiểu, đừng thấy anh đã đến Tây An hơn một tháng, có thể thật ra cũng chưa nói chuyện gì với những người đang ngồi ở đây đâu.
Câu hỏi rất nhiều, anh đều trả lời rất lịch sự, Thời Nghi cũng nghe chăm chú.
Cô rất muốn hiểu biết tất cả những gì liên quan đến anh.
Kết quả tất cả mọi người đều hỏi đến mức có phần xấu hổ, cuối cùng có một cô gái cười kết thúc công cuộc hỏi han: “Tôi nghe viện trưởng nói có rất nhiều nơi mời thầy Châu Sinh, tại sao thầy lại muốn đến nơi này?”
“Trong nhà có chút việc cần tôi phải về nước,” Châu Sinh Thần nói, “chỉ là thuận đường mà thôi.”
Lời mời của cơ quan nghiên cứu khoa học đối với anh mà nói, ‘chỉ là thuận đường mà thôi.’
Rõ ràng là lời nói vô cùng khiến người ta không thoải mái, nhưng anh lại nói vô cùng thành thực, ngược lại khiến cho mọi người lại sùng bái anh thêm một tầng nữa. Thời Nghi cũng cảm thấy anh nên như vậy.
Cuối cùng vây đánh Châu Sinh Thần xong, tất cả mọi người lại chuyển dịch đề tài đến chỗ cô: “Thời Nghi, cô làm nghề gì thế?”
“Diễn viên lồng tiếng.” Cô cười.
“Chính là lồng tiếng cho phim tiếng nước ngoài à?”
“Đúng vậy, tuy nhiên cũng không phải toàn diện, ” Cô giải thích đơn giản, “Tỉ lệ phim nước ngoài nước ta nhập về vẫn rất ít, vì vậy đại đa số thời gian đều là lồng tiếng cho các phim trong nước hoặc là phim hoạt hình, quảng cáo…”
“Phim trong nước?” Cô gái duy nhất có phần cảm thấy khó hiểu, “đều là người Trung Quốc, còn cần lồng tiếng đặc biệt sao? Lẽ nào không phải những diễn viên đó tự mình nói?”
Hà Thiện thở dài: “Nói cô quê mà, cô không biết có loại phim tên là “phim Hongkong” sao?”
Thời Nghi phối hợp theo cũng thở dài: “Cậu mới quê ý còn nói người khác. Đại đa số phim truyền hình, phim điện ảnh, cho dù là tiếng quốc ngữ, hay là tiếng Quảng Đông thì trừ phi giọng nói của diễn viên cực kì tốt, nếu không thì đều cần đám chúng tôi lồng tiếng.”
Cô nói xong thì Hà Thiện lập tức bị mọi người cười ồ lên.
“Thế thì diễn viên lồng tiếng đều là người sau màn ảnh sao? Cô xinh như vậy sao không suy nghĩ đến việc tự mình diễn?”
“Điều này phải xem tính cách của con người rồi,” cô uống m