XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134833

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/833 lượt.

không phải mặt đối mặt nên tránh được rất nhiều sự xấu hổ.
Sau khi yên lặng trong chốc lát bỗng nhiên có tiếng báo có điện thoại tới, Thời Nghi xem xong thì nhanh chóng nói với anh: “Đợi tôi mấy phút nhé, tôi phải nhận điện thoại của mẹ.”
“Không sao.”
Có được câu trả lời của anh, Thời Nghi hơi yên tâm, cô bắt máy cuộc điện thoại của mẹ.
Do ‘sự đặc biệt’ của cô cho nên từ nhỏ không thân thiết với bố mẹ lắm, cô là đứa bé kì lạ trong mắt người trong gia đình. Thậm chí vào lúc sáu bảy tuổi, do những lời nói kì lạ của cô nên mẹ đã từng lặng lẽ đưa cô đi khám bác sĩ tâm lí, đương nhiên chuyện này chỉ có rất ít người biết. Bằng không họ hàng thân thiết gần xa trong nhà e rằng sẽ dị nghị sau lưng.
Mẹ vì cô mà nhọc lòng không ít. Điều này Thời Nghi rất rõ ràng.
Sau khi lớn lên một chút cô cũng bắt đầu thử để bản thân đáp lại theo cảm tính. Thỉnh thoảng gọi điện thoại làm nũng dần dần thành quen, ngược lại lại đem hết sự quan tâm đối với người thân của kiếp trước dành cho bố mẹ hiện tại. Vì vậy cô mới có thể vì mẹ mà tạm thời để Châu Sinh Thần đợi chờ.
Lời mẹ nói không nhiều, đại ý là gần đây điện thoại của cô ít, bà có phần lo lắng.
Tuy nói không rõ ràng như cô biết, điều mẹ lo lắng là cô lại bắt đầu có ‘ảo giác’.
Cô làm yên lòng mẹ một lúc rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Quay về với cuộc điện thoại của Châu Sinh Thần: “Tôi xong rồi.”
“Mới xong việc à?”
“Đúng vậy,” Cô cười, “vì thế không thấy điện thoại của anh.”
“Nếu như tiện thì đi ăn khuya cùng nhau nhé?”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn cô.
Thời Nghi không có bất cứ do dự nào, đồng ý luôn: “Được.”
“Nói cho tôi địa chỉ của cô.”
Cô đọc cho anh nghe.
“Tôi tới sẽ nói cho cô, không cần ra đợi bên đường trước đâu.”
“Được.”
Cô đi tới ngồi xuống ghế sô pha ngoài hành lang, người của phòng thu âm đã bắt đầu dọn dẹp, ngoài hai phòng làm việc vẫn còn sáng đèn ra thì các phòng còn lại đều đã tắt đèn. Không ngừng có người ra về chào hỏi với cô, cô ngồi đó nắm lấy di động, nghĩ tới tại sao bỗng nhiên Châu Sinh Thần tìm mình, đáng tiếc không tìm được đáp án.
Có lẽ chỉ là đi ngang qua.
Châu Sinh Thần rất nhanh đã tới bãi đỗ xe, lúc Thời Nghi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy anh đứng một mình ngoài thang máy đợi cô.
Anh giống như là đã thay bằng một người khác vậy, mặc quần dài màu trằng vô cùng phù hợp và áo sơ mi caro mà nhạt, thậm chí còn có áo vest màu lam thoải mái nữa. Sự ăn mặc cực kì khiến người ta ngạc nhiên, phá vỡ ấn tượng hình tượng áo blouse trắng của phòng thí nghiệm trước đây.
Có phong độ nhưng không phải là phong độ ngời ngời.
Cô nhìn anh lạ lùng rồi chầm chậm đi tới trước mặt anh.
Đôi mắt trong suốt kia cũng đang nhìn cô.
Anh cười: “Rất bất ngờ à?”
“Vô cùng,” Cô đánh giá anh, “dáng vẻ của anh ngày hôm nay cảm thấy vô cùng xứng với tên anh.”
“Xứng với tên tôi?”
“Châu Sinh Thần,” Cô đọc tên anh, “khiến cho người ta cảm thấy chính là cái dáng vẻ này.”
Châu Sinh Thần.
Cái tên giống nhau, trong quãng thời gian lịch sử đó cũng hẳn là dáng vẻ như vậy. Không phải diện mạo bên ngoài mà là khí phách.
Anh cười không nói gì nhưng lại cảm thấy lời cô nói thú vị.
“Tại sao lại đứng ở đây chờ tôi?”
“Xe đỗ tương đối xa, sợ cô sẽ không tìm được chỗ.”
“Tôi thường đến chỗ này, e rằng quen thuộc hơn anh.”
Anh cười: “Giờ đã hơn mười hai giờ, ở đây chỉ có hai bảo vệ, không sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì sao?”
Đúng là thói quen của người học khoa học tự nhiên.
Chỉ là ngẫu nhiên đến cũng lưu ý đến bãi đỗ xe chỉ có hai bảo vệ sao?
Thời Nghi hé môi cười: “Cảm ơn anh.”
Lúc bọn họ ra ngoài, có một người đàn ông trung niên vẫn đứng cạnh xe đợi, Thời Nghi không để ý tới, mãi cho đến khi anh đến gần, người đàn ông đó bỗng nhiên cười nói: “Cô Thời, chào cô.”
“Chào chú.” Cô nhìn Châu Sinh Thần.
Người đàn ông trung niên đã giúp cô mở cửa xe.
Không ngờ một lần ăn khuya ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy anh khác biệt. Bao gồm khí khái phong độ này, còn có lái xe riêng và chiếc xe như vậy. Tuy cô hiếu kì nhưng ngại hỏi anh, chỉ khi xe đã rời khỏi bãi đỗ xe mới nhìn kĩ lái xe.
Tuổi tác của người ngồi ghế lái có vẻ trên dưới năm mươi tuổi, bàn tay cầm vô lăng cực kì vững, mang găng tay và cũng mặc một bộ vest có chất liệu rất tốt. Xem ra giống như là lái xe đã được dùng nhiều năm.
Cả đường đi lái xe chỉ hỏi một câu đó là có cần nước không.
Châu Sinh Thần đã từ chối.
Rất yên tĩnh, Thời Nghi dùng khóe mắt liếc nhìn anh rồi nói: “Dáng vẻ này của anh chắc là vừa mới gặp người rất quan trọng?”
Châu Sinh Thần gật đầu: “Mấy vị trưởng bối.”
Thời Nghi gật đầu.
Đúng thật là câu chuyện nào đến chỗ anh thì đều có thể trả lời bằng một câu, không hề kéo dài hơn.
Cô quay đầu nhìn cửa sổ xe, nhịn không được mà nở nụ cười.
Châu Sinh Thần, anh đúng là một quái nhân, may mà em không tính toán gì.
Cô ở thành phố này lâu như vậy cũng chưa từng đến nhà hàng ăn cơm tối nay.
Phải nói là một biệt viện.
Có người đã chờ từ lâu, có người dẫn đường bưng trà lên,