
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134841
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/841 lượt.
í còn run rẩy, hô hấp khó khăn. Cô không hề sợ độ cao, mười trượng chẳng qua cũng chỉ là độ cao mười tầng lầu, nhưng lại sao lại có thể sợ như vậy. Cô khẽ hít thở sâu, sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình.
Anh cũng đã đi đến bên cửa sổ, mở hết cửa sổ ra, treo cây chống lên.
Như vậy tầm nhìn càng thêm rộng lớn.
Có gió thổi tới, những quyển sách trên giá sách gần cửa sổ cũng loạt xoạt lật mở mấy trang.
Anh dựa vào cửa sổ, quay người nhìn cô: “Tới đây nào, em nhìn nơi này xem.”
Thời Nghi không dám di chuyển, cảm thấy khắp người đều đang đau buốt, đau buốt từ trong xương truyền ra khiến cô nắm chặt tay lại.
Anh nhìn ngoài cửa sổ, chưa để ý tới sự khác thường của cô: “Đứng ở nơi này em có thể nhìn thấy toàn cảnh của biệt thự, còn có mặt trời lặn nữa.”
Giọng nói nhàn nhạt trong làn gió mát khiến người ta quen thuộc.
Thời Nghi kiềm chế sự sợ hãi trong đáy lòng của cô, chậm rãi đi từng bước qua đấy, đưa tay cho anh. Tay được anh nắm lấy đưa tới bên cửa sổ. Khoảnh khắc cô dựa vào song cửa sổ, trước mắt chỉ toàn máu đỏ. Giọng nói của anh rõ ràng gần như vậy nhưng lại giống như cách một màn sương, nghe không rõ.
“Cơ thể không thoải mái sao?” Một cánh tay của Châu Sinh Thần đặt bên người cô, cúi đầu nhìn sắc mặt đã hơi trắng bệch của cô: “Thời Nghi?”
Anh gọi tên cô, bên tai là hơi thở của anh, còn có nhiệt độ cơ thể anh.
Tất cả xúc cảm hiện tại dần dần kéo cô ra khỏi cơn ác mộng, cho đến khi trước mắt cô khôi phục lại sự sáng sủa.
Sắc máu biến mất.
Chỉ còn ánh chiều tà.
Tường trắng ngói đen liên tiếp, còn có màu xanh đậm đều bị ánh chiều tà kéo dài ra. Thực sự là một khu biệt thự nhìn không thấy ranh giới, những bức tường dường như là ranh giới đều ẩn trong ánh hoàng hôn.
Cực kì đẹp.
Cô cho rằng là anh muốn để cô ngắm cảnh đẹp.
Trán cô hơi rịn mồ hôi, lúc này trong ánh mặt trời sắp lặn mới bị anh nhìn thấy: “Bỗng nhiên ra nhiều mồ hôi như vậy, em thực sự không thoải mái à?” Cô lắc đầu, còn chưa kịp nói Châu Văn Hạnh đã lên trên lầu.
Châu Sinh Thần vốn muốn lau mồ hôi đi giúp cô, vừa giơ tay đến nửa đường cũng do vậy mà thu lại giữa chừng, nhét vào trong túi quần. Dường như trước mặt người thứ ba anh mãi mãi đều rất rụt rè, rụt rè đến mức giống như một hòa thượng không gần nữ sắc.
Thời Nghi bị động tác này của anh làm cho bật cười.
Do Châu Văn Hạnh lên lầu nhìn thấy Thời Nghi đang cười đến là thú vị, còn anh trai cô lại nghiêm nghị nhìn Thời Nghi. trên mặt không có chút ý cười nào, đáy mắt cô có chút sung sướng.
Châu Văn Hạnh càng thêm hảo cảm với bà chị dâu tương lai này.
Phải biết rằng, ông anh trai nhà khoa học này trước nay không có hứng thú gì với phụ nữ.
Buổi tối Châu Sinh Thần đưa cô đi gặp bà ngoại.
Khiến cô vô cùng kì lạ đó là, bà ngoại anh tuổi đã cao như vậy mà không ở trong biệt thự.
Xe ra khỏi vùng núi. Rẽ vào một trấn nhỏ không sầm uất lắm gần đó, gặp được người bà sống một mình trong ngôi nhà nhỏ hai tầng.
Tuy gần bước sang tuổi một trăm, mắt đã mờ nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng.
Cô ngồi bên ghế bập bênh, lúc ngồi nói chuyện cùng bà, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối kiên trì kiểm tra dụng cụ, thiết bị xung quanh. Thậm chí vòi hoa sen cũng phải tự mình kiểm tra xem có bị tắc gì không.
“Người kiên nhẫn nữa, quanh năm đối diện với người già không có chút quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây, thì cũng không thể tránh khỏi lúc không tận tâm, vẫn là anh kiểm tra thì tốt hơn.” Anh khẽ giải thích với Thời Nghi đi tới xem anh làm việc.
Thời Nghi gật đầu: “Người giúp việc không phải là con đẻ nên sẽ có lúc không được chu đáo. ”
Anh cười: “Cảm động lây?”
Cô giải thích: “Trước đây mẹ em và mấy cậu luân phiên chăm sóc bà ngoại chính là vì phát hiện ra người giúp việc không nói chuyện với bà ngoại, phơi nắng cho bà không đủ. Đều là những chuyện nhỏ nhưng làm con cái thì sẽ chăm sóc chu đáo.”
Cô nhìn anh, nhịn không được mà nghĩ, ở trong phòng thí nghiệm có phải anh cũng kiên nhẫn như thế này không.
Châu Sinh Thần kiếm tra phòng tắm xong, mở vòi nước ra rửa tay.
Cô nhìn kĩ, phát hiện ra lòng bàn tay anh hình như có sẹo: “Tay của anh đã bị thương à?”
Anh ừ một tiếng: “Điều này rất bình thường.”
Cái bình thường anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn có một số nguy hiểm nọ kia. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót nhưng cũng biết đây là công việc của anh.
Cô thấy anh đã kiếm tra xong hòm hòm rồi liền rời khỏi phòng tắm, tiếp tục tới nói chuyện cùng bà.
Châu Sinh Thần cúi đầu tiếp tục cẩn thận rửa tay nhưng không khỏi khẽ cười rồi lắc đầu.
Thời Nghi trở về bên bà, bị bà dò lần đeo vào tay cô một chuỗi hạt phỉ thúy.
Bà nắm lấy tay cô, khẽ vỗ. Cô chưa nhìn kĩ liền nghe thấy tiếng nói chuyện của bà.
“Ta ấy à, sinh ra một đứa con gái, cả đời có lỗi với nhà Châu Sinh,” Phát âm của bà không rõ lắm, cô miễn cưỡng cúi người tiến gần đến nghe, “Cậu cả không nên lấy nó, nếu biết chuyện giữa nó và cậu hai thì không nên lấy nó.”
Thời Ng