Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Vitamin ABC

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1341510

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1510 lượt.

ng là tốt quá phải không? Anh ấy người hệt như tên, đều rất tốt. Tuy lần này anh ấy bận không có thời gian đến thăm bà. Nhưng lần sau con nhất định sẽ dẫn anh ấy đến, bà yên tâm …
- Hồn em đã về chưa? Một tiếng nói lành lạnh phát ra từ phía sau.
- Anh… sao anh lại ở đây ? Vừa quay đầu lại cả người tôi vừa run run.
Hắn giơ ô che cho tôi, rồi hừ lạnh :
- Không đến bây giờ thì bao giờ hồn em mới về lại? Cái giọng châm biếm đáng ghét của hắn làm tôi tức nghẹn một lúc sau mới mở được miệng.
Nhưng hiện giờ tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, giống như bị ảo tưởng lạc vào một thế giới khác vậy, đôi chân tê dại khiến thân hình lảo đảo. Hắn nhanh tay lẹ mắt lao ra đỡ lấy tôi, đến khi tôi đứng vững rồi hắn vẫn không chịu buông tay. Còn tôi ngay cả khi đã đứng thẳng vẫn không có chút sức lực trước mặt hắn:
- Sao anh biết chỗ này?
“Không phải chứ?” Hắn không đáp, hỏi lại.
… Không phải cái gì? Không phải cái gì tôi ở đâu cơ?
Đúng vậy, không phải tôi ở đâu đâu chứ?
“Anh tới làm gì? Chẳng phải anh không muốn nhìn thấy tôi sao?” Dường như tôi đang cố nhổ răng cọp bằng bất cứ giá nào.
“Tôi không đến để cô than vãn với người lớn ở chỗ này là tôi ức hiếp cô sao?” Hắn nâng mắt kính khiến tôi thở cũng không thở nổi. Tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn, chỉ mong có thể đứng vững. Bước theo hắn về phía trước, ai dè bước vào đúng chỗ bùn trơn ướt, không cẩn thận lảo đảo ngã nhào lên người hắn. Thoạt nhìn cảnh bi thảm trước mắt, có vẻ như tôi đã lập sẵn âm mưu đổ nhào vào hắn …
Cũng may trước mặt bà nội hắn coi như đã giữ mặt mũi cho tôi, không so đo, còn nâng tôi đứng dậy, cầm ô che cho tôi, chắn bớt mưa gió đang thổi tới.
Tôi im lặng trốn tránh, rồi theo hắn xuống núi. Đi được một đoạn tôi ngoái đầu lại nhìn thoáng qua: Bà nội, bà nhìn xem con thật sự thật sự hạnh phúc, thật sự …
Hơi ngẩng đầu lên nhìn Quan Ứng Thư, khuôn mặt hắn đẹp như bức tượng phù điêu, mỗi đường cong đều gọn gàng hoàn mỹ giống như bước ra từ tác phẩm nghệ thuật được gọt giũa tỉ mỉ.
Tôi thừa nhận Lý Quân Thành cũng đẹp, nhưng lại có khí chất âm u doạ người; Lôi Thần thoạt nhìn thư sinh nhẹ nhàng, cò chi và cò lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt), nhưng lại thiếu vài phần khí phách; Hướng Khôn không có khuôn mặt đẹp bằng ba người còn lại, nhưng lại mang theo hơi thở độc đáo của chính bản thân mình… Đương nhiên, Tả San Hô kia nhất định sẽ không ngu ngốc để bị người khác sắp xếp = =
Nhưng bây giờ trong mắt tôi chỉ có đại BOSS là tốt nhất, phải chăng đây chính là tâm lí chỉ coi trọng vật của mình?
Quần áo đều ướt đẫm, lúc này tôi mới cảm giác toàn thân lạnh toát, tuy rằng tính tình đại Boss có chút lạnh lùng nhưng toàn thân lại toả ra hơi thở ấm áp lạ lùng, tôi theo bản năng tới gần một chút, gần thêm một chút.
- Cô lại không an phận rồi, đứng thẳng lên ngay cho tôi! – Boss lên tiếng
%>_
Tuy rằng quần áo và tóc đều ẩm ướt dính bết lên người, tuy rằng thời tiết năm nay đặc biệt không tốt, tuy rằng tôi thật sự không còn hình tượng, tuy rằng bên cạnh vẫn là một đỉnh Thái Sơn tỏa ra hơi lạnh thấu xương … Nhưng tôi lại giống như người mắc chứng bệnh thần kinh, cảm thấy bản thân đã mong muốn từ rất lâu một cuộc sống giống như thời gian vừa qua …
= =
Như một dòng suối nhỏ chảy trong lồng ngực : mênh mông và nhộn nhạo, có thể nghe thấy tiếng hát ca …






Cá muối có thay đổi thì vẫn là cá muối…
Đường xuống núi tương đối trơn trượt, nhưng BOSS đại nhân vẫn có thể đi lại vững vàng, mũi chân tôi vốn thuộc loại giống diễn viên múa bale hoặc đơn giản là giống người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống, một nửa là hưng phấn, một nửa còn lại là run sợ lần từng bước đi xuống.
Lái xe Trần đang cầm chiếc ô đen giống Quan Ứng Thư đứng bên cạnh chiếc xe, thấy chúng tôi đi xuống liền vội vã mở cửa sau xe.
Hừ, lại là chiếc xe Bentley đen chết tiệt!

À, cách nói bây giờ chính là, uhm, NP …
Tôi đứng bên chiếc bồn tắm to như bể bơi loại nhỏ nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, tưởng tượng lung tung đến nỗi nếu như có người đưa cho tôi một đôi cánh, tôi nghĩ mình có thể bay thẳng ra ngoài không gian. Trong khi tôi đang đắm chìm ở trong tưởng tượng lấy BOSS đại nhân làm nhân vật chính mà yy, thì một tiếng gào to bên ngoài đem tôi bừng tỉnh .
“ Mạc Nhan Hinh, cô ngủ bên trong luôn rồi à ?” Trong giọng nói tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Tôi mới giật mình, vội vã tắm, không dám chậm trễ thời gian thêm một phút nào.
Nhưng tắm xong tôi lại hoàn toàn 囧, áo ngủ là kiểu nam, tôi mặc vào thắt lưng phải quấn vài vòng mới mặc vừa. Nhưng là quần áo sau khi mặc đầy đủ thì.. cùng thời trang của hoàng hậu nương nương thời cổ đại không khác nhau là mấy. Tôi vừa quay đầu lại liền không thể tự kềm chế mà 囧… Phía trên coi như không che được gì hết.
Như thế này thì bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Cũng may khách sạn năm sao cái gì cũng có, tôi lục tìm một vòng rốt cục cũng tìm được một cái hộp nhỏ, bên trong đều là ghim cài…
= = Tuy r


Old school Easter eggs.