
Tác giả: ZiZi.7
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.
ấy một mảng vải ren màu sắc khác lạ đang hờ hững ngay trước tầm mắt của mình, nó lộ rõ mồn một ở mọi trạng thái đến mức dù khổ chủ đang nằm duỗi hay cố gắng co chân đi chăng nữa bởi cái khoảng từ bụng trở xuống của Dì Linh nằm đúng y vị trí mà một dòng sáng đang từ bếp hắt ra soi rọi cứ như được sắp đặt sẵn.
Chẳng thể nào giống được trong phim vì dù sao thì mình vẫn chỉ là một đứa con trai bình thường với đầy đủ những ham muốn tình ái ẩn dật đã được công khai ít nhiều, nên bởi vậy lúc đó mình đã chọn một giải pháp tình thế tạm cho là thông minh, đó là cứ nên giữ im lặng.
Thật vậy, ban đầu mọi việc diễn ra thật trơn tru, mình cứ ngồi đó mặt hướng hẳn lên và chăm chú nhìn màn hình mặc dù tâm trí thì chẳng để ý đến phim ảnh gì đâu mà chỉ là làm màu để vờ lâu lâu xoa trán, vuốt tóc hay giả đò bị muỗi cắn đập tứ tung rồi nhìn quanh tìm muỗi để liếc khẽ vào hai cái mảng mông trắng phau cùng với miếng vải ren màu hợp mắt kia.
Cứ thế, cứ thế thời gian trôi qua êm thấm nhưng hình như đúng thật là “đi đêm lắm có ngày gặp ma” hay sao đó vì chỉ độ sau 30 phút thì sự việc đã dần dà diễn biến xấu đi mà bắt nguồn là từ việc Dì Linh bất ngờ bắt gặp ánh mắt lén lút dò xét của mình về phía Dì sau những đốt ngón tay khi mình đang vờ vuốt tóc.
-…_Dì Linh lờ đờ mắt nhìn mình với vẻ ngu ngơ khó tả.
-…_Phát giác ra hình như khổ chủ có cử chỉ lạ nên mình mím môi giả lảng hướng ánh mắt nhìn thẳng mặt đối phương.
-Gì…_Dì Linh mở miệng trước.
-Dì sao không thay đồ đi rồi hẳn xem phim…_Mình buộc miệng nói ra chủ đề mém liên quan nhưng hình như cũng đã hơi động chạm đến tương lai gần của bản thân.
-Không thích…_Dì Linh lườm mình xong lại hướng ánh mắt lên tivi.
-…_Mình tuy làm mặt lạnh nhưng lại mừng thầm trong bụng vì tiết mục chiếu ảnh xiếc chưa kết thúc sớm.
-Có vấn đề gì hả…_Dì Linh bất giác lên tiếng khi đôi mắt chỉ vừa hướng lên màn hình độ 3s.
-Không…_Mình gần như nấc cụt vào lúc đó.
Thở phào nhẹ nhõm vì bản thân mình cứ tưởng mọi chuyện đã trôi qua êm thấm nhưng định mệnh nghiệt ngã có ai dè đâu chỉ sau đó chừng hơn 3 phút thì Dì Linh bỗng thình lình ngước đầu dậy với vẻ mặt hoảng hốt như nhớ ra chuyện gì, Dì Linh nhanh chóng nhìn xuống hướng ống váy rồi tròn mắt nhìn về phía mình.
-Nãy…nãy giờ thấy gì chưa…thấy…thấy hết trơn luôn…luôn hả…_Dì Linh ngồi thẳng dậy ôm chặt hai gối.
-Thấy gì…_Mình nướt nước miếng đánh ực một cái.
-Thì dòm thấy…dòm thấy háng…dòm mông…dòm đít tui…chắc dòm no luôn ha…có thấy gì đỏ đỏ hông…nay Linh tới ngày á Duy…_Dì Linh từ gương mặt rụt rè chuyển dần sang vẻ hỏi tội, hỏi công khai.
-Không…dòm chi…_Mình lắc đầu mắt vẫn thẳng hướng tivi.
-Đồ dâm tặc…_Dì Linh nhìn mình miệng lẩm bẩm.
-…_Mình im lặng không chuyển động vờ như không nghe.
-Biến thái…hèn gì nãy thấy mấy người tự nhiên tốt tốt…lại đây ngồi đồ…ra vậy…_Dì Linh tiếp tục đay nghiến bằng những ngôn từ tưởng chừng đang phát ra từ cuống họng.
-…_Mình vẫn vô tư lự như người khiếm thính.
-Dâm dê…_Dì Linh tiếp tục nói nhưng lần này thì thực sự muốn mình nghe thấy nên câu chửi phát ra gần như hét.
-Sao…Linh nói con bị Gay mà…_Mình quay sang nhìn trừng trừng vào mắt đối phương.
-Ờ…quên…quên mà…quên thôi…quên làm ghê…_Dì Linh mặt lấm lét vì bị kẻ yếu thế bất ngờ phảng kháng nên có vẻ hơi lúng túng.
-…_Mình vẫn im lặng giả vờ làm thnh niên cứng.
Mình vẫn ngồi đó cùng Dì Linh theo dõi tập phim Hàn xẻng còn lại trong những tiếng ngáp, tiếng rít tưởng chừng dài vô tận vì có vẻ như khi con người ta đã mất hẳn đi lẽ sống thì việc tập trung làm một cái gì đó lại trở nên khó khăn vô cùng, đó cũng chính là lúc mà mình muốn lên phòng ngủ quách đi cho xong.
-Lát tui ngủ quên…không có ai cõng lên phòng…thôi chắc nằm đây đến sáng cho muỗi nó đốt no…rồi thì lạnh chết luôn…_Dì Linh thở dài từng câu khi thấy mình đột nhiên từ từ đứng dậy.
Chỉ bởi nhiêu đó thôi, chỉ nhiêu đó thôi đó là mình phải tự cưỡng ép bản thân chậm rãi ngồi xuống lại như cũ với gương mặt nhăn nhó, khó chịu và đau đớn đến tột cùng.
Ngồi đó, mình lại phải ngồi đó nhìn lên màn hình tivi mãi cho đến khi ngơ ngác quay sang dò xét Dì Linh thì đã thấy Dì cắn nhẹ lưỡi ngủ tự lúc nào.
Cắn chặt răng, mình bước tới cạnh ghế sô-pha xốc thân người Dì Linh lên lưng rồi bước từng bước chậm rãi lên từng nấc cầu thang mà chẳng mấy chốc mình cùng Dì đã có mặt trên phòng.Vừa tiếp người chạm nệm là Dì Linh đã lăn qua lăn lại nằm ngửa rên nhõng nhẽo khe khẽ khiến cho mình bất giác bị hút ánh mắt vào Dì mặc dù trước đó thì vẫn đang còn thở phì phò nhìn đau khổ ra hướng cửa vì mệt.
Vẫn như mọi lần, mỗi khi Dì Linh ngủ là mọi thứ lại trở nên bình yên đến lạ, không khí nừng nực của một tối mùa hạ như dần trở nên mát mẻ trong niềm suy tư của mình khi trước mặt là một thân xác “còn ấm”, í lộn nồng ấm xinh đẹp rất ưa nhìn.Từ gương mặt thanh tú, cái cổ dài thon gọn kéo dần xuống tới hai bầu ngực lép xẹp thường thấy vì có lẽ nay Dì Linh không mặc xu-chiên thì phải, mà mình nhớ hình như hồi lên phòng gọi xuống ăn cơm mình để ý thấy “chúng n