
Tác giả: ZiZi.7
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134285
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/285 lượt.
vải áo nữa, Dì Linh đút hẳn đầu ống vào một bên ống quần rồi khó khăn chìa về hướng mình.
-Trời…Linh chơi đút…làm vậy sao con dám thổi…gớm quá…_Mình hét inh ỏi khó chịu.
-Cha này…quần thơm lắm…nhanh đi…mỏi à nha…_Dì Linh bực bội đâm ra còn nhăn nhó hơn cả mình.
-Nhưng…_Mình nhíu mắt.
-Cứt…điên thiệt…có chạm ống đâu…vải quần tui thôi mà…nhanh đi…_Dì Linh nói xong là liền ấn đầu mình xuống một bên bắp vế của Dì.
-…_Mình cắn răng chịu đựng mặc cho cái tư thế nếu từ xa nhìn vào nó hơi bị nhạy cảm.
Mình cắm đầu thổi phù phù đầy khó khăn vì lớp vải quần jean quá giày sau đó mặc dù ở đầu kia xăng ít nhiều bị rơi vãi xuống đất nhưng hầu hết vẫn tưới đều lên tổ ong mà nói chung như vậy là quá sức thành công rồi.Xong xuôi việc tưới chất đốt, mình quay sang nhìn Dì Linh.
-Rồi…vào nhà thôi Linh…_Mình cười manh trá nguẩy đít đi thẳng.
-Điên hả…đứng lại…chưa đốt mà…_Dì Linh nhảy tới bá cổ mình hí hửng la.
-À ừm…nhưng đốt bằng cách nào giờ…_Mình gật đầu cười.
-Mặt nó đù ghê ta ơi…thì rưới xăng sao thì đốt lửa vậy…chạy vào nhà lấy bông gòn ra đây đi…_Dì Linh làm vẻ mặt nguy hiểm thì thầm vào bên tai mình.
-…_Mình lại một lần nữa phải im lặng nhưng thú thật thì đã hiểu được dự định của Dì Linh rồi.
Chạy vào nhà, mình lấy nguyên bịch bông gòn và cái bật lửa xách chạy ra nhưng điên cái là khi vừa lại đứng gần là đã bị Dì Linh liên tục soi mói nhìn loay hoay trên tay mình rồi bất giác nhéo vú.
-Sao nhéo con…_Mình nhăn trán.
-Nói gì nữa…thiệt thà quá ha…nghĩ sao kêu lấy gì lấy đó…vậy giờ tui lấy cái gì cột bông lên đầu cây để chìa lên tổ ong đây…hả…sao mà thiệt…phải lấy kẽm nữa chứ…ngố thiệt chứ…ghét…_Dì Linh la oai oái vì tức.
-Linh khó quá nha…nãy có nói đâu…giờ con vào lấy…_Mình quay lưng tức tối không kém.
-Khó gì…thôi khỏi đi…để tui lấy thun cột tóc…_Dì Linh tuột từ bên cổ tay lấy ra hai cọng thun đầy màu sắc.
Nói đoạn Dì Linh nhanh chóng cột hờ cục bông vừa tẩm xăng lên đầu cái cây ngay miệng ống ban nãy.
-Giờ tui đốt lửa là mấy người chìa lên tổ ong liền nha…không xăng bay hơi hết là đá đít liền á…_Dì Linh quay sang nhìn mình khè trước.
-Ô…ô kê…_Mình gật đầu chắc nịch.
-1…2…3…_Dì Linh bắt đầu hô to.
Dì Linh vừa hô xong là liền bật lửa vào đầu cây tre, cục bông gòn tẩm xăng phừng cháy để mình nhanh chóng chìa lên cao vào sát tổ ong, nhưng trớ trêu thay khi đầu ống chỉ còn cách cái tổ độ 1 mét nữa thì bất giác cọng thun cột tóc mà Dì Linh dùng để buộc cục bông gòn tích tắc bị cháy đứt khiến cho một vài miếng bông nhỏ theo quán tính chui tọt vào trong cái miệng ống còn thừa ít xăng dư lúc nãy, chưa đầy 5 giây sau cả cây tre phừng lửa dọc theo đoạn ống có chứa xăng thừa bên trong rồi cháy bùng lan xuống tới cả chỗ mà mình đang cầm.Theo phản xạ mình buông cây ra rồi kéo vai Dì Linh né qua một bên, vừa để né cái cây đang cháy lại vừa để né những giọt lửa xăng vàng khè đang rơi lả chả hay búng ra tứ phía.
Ra khỏi vòng nguy hiểm, cả hai vội kéo vòi nước tới dập lửa rồi lặng thinh đứng nhìn nhau khi ống nhựa mềm cháy đen mặc dù đã được dập tắt nhưng vẫn bốc lên một thứ mùi nồng nặc suốt dọc thân cây tre.
-Duy…_Dì Linh đột nhiên kéo một bên vai áo mình tươi tỉnh cười mỉm chi trước khung cảnh hoang tàn.
-Dạ…_Mình tròn mắt quay sang.
-Hông…hông gì…cám ơn…_Dì Linh nói từng từ ngày càng nhỏ dần đến mức mình không thể nghe thấy.
-…_Mình im lặng nhăn trán nhìn cái cây đang bốc khói.
-Giờ sao đây ta…_Dì Linh thở dài.
-Con…con hông biết nữa…mém tí nữa là chết cháy rồi…lửa rơi như mưa…ghê quá…_Mình chậc miệng.
-Để Linh leo lên châm tụi nó luôn cho…không hơi xăng bay hết…tụi nó dính khói từ dưới lên chắc đang hoảng lắm rồi…_Dì Linh ngồi xuống đất lấy một cành cây khô buộc tiếp một cục bông gòn nhỏ lên đầu cây.
-Thôi…để con leo cho…mà đợi tí chứ giờ ong đang bay ra ngoài…_Mình liền ngăn cản.
-Xăng bay hết sao…bữa Linh có leo lên hái trái một lần rồi…an tâm…đưa mũ bảo hiểm đây…phải bảo vệ nhan sắc chứ…_Dì Linh lém lỉnh nói rồi đứng lên giựt nón bảo hiểm ra khỏi đầu mình.
-Có…có sao hông đó…_Mình bập bẹ trong miệng.
Dì Linh không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng đi lại leo phốc lên cây, quả thật tuy có leo chậm chạp và từ xa nhìn vào thân thể Dì Linh lúc đó cứ mềm nhũn và lề mề cứ như cọng bún thiu vậy nhưng được cái là rất khôn, bám chỗ thật chắc mới dám nhích người leo lên.Nhích dần nhích dần cuối cùng Dì Linh cũng lại gần được tổ ong, móc từ túi ra chiếc bật lửa Dì lẹ làng đốt cháy đầu bông gòn đã tẩm xăng.
Chán cái là vớ vẩn thay trong tích tắc một con ong thợ từ đâu bay tới xà xuống nón bảo hiểm rồi liền bị chủ nhân gạt phăng đi nhưỡng tưởng nó sẽ bỏ cuộc hay rơi xuống đât ai dè vì bị lực tác động nên nó văng ra nhưng lại tiếp tục vỗ cánh lì đòn tấn công tiếp, lần này nó bay xà lại gần hai chân Dì Linh rồi vo ve chui tọt vào một bên ống quần đang hở rộng.
Thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra trong trỏng mà chỉ thấy đột nhiên Dì Linh loay hoay người lấy tay đập liên tục về hướng bắp chân đằng sau, xét về độ lì thì không biết con ong hay