
Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
Tác giả: ZiZi.7
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134219
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/219 lượt.
g lại ở đó thân thể này hơn ai hết đang phải chịu những cơn bủn rủn, mệt nhoài từ trận đại chiến Xích Bích vừa diễn ra vô cùng bê tha và ác liệt dưới sàn nhà bếp tầng trệt, bởi vậy mới nói “cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì đâu”.
Lúc đó, có đôi khi mình từng nghĩ chắc kiếp trước bản thân mình ăn ở thất đức lắm nên kiếp này mới làm con người với biết bao chịu đựng nhưng bây giờ thì banh chành hết cả rồi vì câu nói vừa phát ra của Dì Linh nó phù hợp cả về không gian lẫn thời gian.
-Hai người…hai người…vừa làm gì vậy…_Dì Linh vừa nói vừa lờ đờ mắt, lại còn tướng tá khá lửng thửng như đang chứng kiến một điều gì khủng khiếp lắm.
-Ông này nay coi phim đêm nữa ha…thôi lên phòng ngủ đi…chị Chi ngủ hông được thì bật lap của em á…một đống phim…_Dì Linh thơ thẫn gãi đầu gãi tai chậm rãi tiến lại gần nhà vệ sinh.
-Mai…mai chủ nhật…mà con cũng đang tính đi ngủ đây…_Mình lắp bắp đảo bước đi lên cầu thang về phòng trước khi Dì Linh đóng cửa phòng vệ sinh.
Lên phòng, khép cửa, khóa trái nhưng lại như một phản xạ tự nhiên được các giác quan lưu trữ khi bất giác hình ảnh về gương mặt ngái ngủ của Dì Linh tưởng chừng như đã tỏ tường mọi chuyện, sự run rẩy trong bình tĩnh của chị Chi thực sự khiến mình khiếp đảm, chúng nhất quyết đeo bám theo mình ngay cả hơn nửa tiếng sau khi mình xuống nhà đánh răng rửa mặt và vẫn lì lợm hành hạ mình trong giấc mộng đêm khuya gần về sáng.
Chẳng biết từ lúc nào, thất thần mình nhẹ dạ đã quên mất đi chuyện với chị Nhi.
Sáng hôm sau, mình mở mắt thức dậy khi mặt trời đã lên cao gần tới đỉnh đầu.Ngồi dậy ngó nghiêng ngó dọc, mình nhìn đủ thứ để hồi tượng lại mọi chuyện đã xảy ra như kiểu: mình là ai, mình đang ở đâu, mình đã làm gì, làm như thế nào,…Cảm giác nhận được là vô cùng feeling sau một cái ưỡn người trở về với thực tại tù túng.Thở dài một hơi mình ngã người nằm xuống nhưng chỉ tích tắc sau là lấy đà ngồi dậy gần như cùng lúc khi chợt nhận ra hôm nay là ngày mà chị Chi chuyển đồ khỏi nhà mình.
Lập tức lò bò đứng dậy với đầu tóc dẹp lép, quần áo xộc xệch mình hộc tốc chạy thẳng xuống nhà nhanh nhất có thể để nhìn quanh quẩn mà lạ thay chẳng thấy ai, nghĩ ngợi đôi chút mình lại quay lưng đảo bước đi lên phòng Dì Linh đẩy mạnh cửa ngó vào.
Vừa bước vào bên trong thì lập tức mình bị đứng hình ngay khi khoảnh khắc ấy xuất hiện trước mặt mình là hình ảnh một người con gái xinh đẹp thướt tha đang ngồi gần cửa sổ nhẹ nhàng vén cao mái tóc óng mượt đang buông dài thông thả.Phải nói là rất chau chuốt, rất hoàn hảo khi từ sắc thái biểu cảm cho tới không gian thơ mộng đầy lãng mạn đều được ông trời như đang nằm ngửa nằm nghiêng sắp xếp khiến khung cảnh phù hợp không một nốt chênh.
Thứ ánh sáng ấm áp hắt vào từ khung cửa sổ được lượt nhẹ đi bởi một tấm màn trắng tinh khôi khiến cho hình ảnh người phụ nữ tuy quen thuộc nhưng lúc này lại đầy lạ lẫm kia trở nên trong sáng, kiều diễm tột bậc như một bức tranh đầy màu sắc và thấm đậm tình người với một sức lôi cuốn đủ khả năng làm lung lay mọi tâm hồn trên thế gian này, và tất nhiên đó là khi người con gái ấy chưa lên tiếng.
-Ê cái đồ kia…sao không gõ cửa…lỡ tui đang thay đồ sao…_Đấy, đấy là câu nói đầu tiên từ nãy giờ của người con gái ấy.
-Haiz…_Mình thở dài ngao ngán vì đây là lần đầu tiên trong đời mình thấy thấm nhuần câu than trách: “Tuột hết cả cảm xúc”.
-Á…thấy lông nách tui rồi hả…á…thấy chưa…_Dì Linh lập tức khép cánh che miệng.
-Dì Linh cũng có lông nách nữa à…xạo…_Mình lờ đờ mắt tiếp tục chán nản.
-Hê hê…_Dì Linh cười lém lĩnh.
-Mà chị Chi đâu rồi…_Mình chợt nhớ ra điều cần hỏi.
-Hủm…đi hồi 7 giờ…_Dì Linh thản nhiên.
-Sao Linh không kêu con dậy…_Mình hét toáng lên.
-Dậy làm gì…_Dì Linh thoáng chút ngạc nhiên.
-À…thì phụ khiêng đồ này kia…_Mình hơi giật mình xíu nên cố gắng kiềm chế cảm xúc.
-Xùy…xùy…thôi khỏi…có mấy cái vali thôi…chị em tui khiêng ok mà…_Dì Linh nhếch miệng cười hơi gian.
-Nhưng…cũng phải kêu con dậy chào chị Chi chứ…dù sao…_Mình nhăn nhó.
-Ủa tưởng tối quá ngồi coi phim nói chuyện với nhau rồi…chị Chi nói khỏi kêu mấy người dậy…cả tuần có mỗi ngày chủ nhật là được ngủ no nê…khét lẹt…_Dì Linh vừa nói vừa đứng dậy đá chân lung tung ben.
Với nửa ý định muốn thư giãn gân cốt, nửa ý định muốn trêu chọc mình nên phần nào đó Dì Linh hơi nhiệt tình hơn mọi khi và đó cũng là lí do chân tay Dì Linh lèo khèo sao đó cuối cùng lại đá ngay bắp chân trúng ngay chỗ vết trầy hôm qua tuột từ cành cây xuống của mình.
-Hừm…con…con ghét Linh…_Mình nhăn trán vì gặp đủ chuyện bực mình, càng tức hơn khi nó cùng xuất phát từ một người.
-Cám ơn nhiều nha…đồ con trai nhỏ nhen…đồ ba lăm ích kỉ…_Dì Linh lè lưỡi không hối lỗi mà còn ra điều muốn khiêu khích mình hơn.
Tức tối, mình dậm mạnh chân đi lên phòng đóng cửa, nhắn cho chị Chi một tin nhắn tạm biệt rồi lăn ra nằm ngủ tiếp mãi cho đến hơn 12 giờ mới xuống nhà đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, tắm rửa.
Hai giờ, mình đi học thêm.
Lẳng lặng dắt xe ra khỏi nhà sau khi đã đứng im chăm chú nhìn ngắm Dì Linh nằm ngủ khì trên