
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134415
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/415 lượt.
mạnh giơ ngón cái xin đi nhờ xe, cô phóng vụt qua, nhìn người đó giơ ngón giữa lên trời qua gương chiếu hậu, khoái chí phá lên cười thật to.
Cổng vào sòng bạc ở Las Vegas dựng một tấm áp phích phim mới của Will Smith, người da màu này chỉ được cái đẹp mã, chứ phim và nhạc quá bình thường.
Không phải dân cờ bạc mà chỉ tò mò thôi, vì vậy cô chơi trò đơn giản nhất. Khe máy nuốt đồng xu nhỏ của cô vào rồi nhả ra nhiều xu hơn. Chút tiền thắng được cổ vũ cô càng chơi càng hăng, số càng lúc càng may, lý trí không khống chế nổi lòng tham, mãi cho tới khi một tiếng “rào rào” vang lên, cả vốn lẫn lãi đều mất, thua trắng tay.
Giai Ninh choàng tỉnh giấc, không biết bản thân mình đang ở đâu, lưng ướt đẫm mồ hôi, ướt cả áo sơ mi, cô đỡ trán ngồi thẳng dậy.
Châu Tiểu Sơn hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
“…”
Đột nhiên xe ngoặt vào lối rẽ rồi dừng lại bên đường, Tiểu Sơn xuống xe, mở cửa bên cô ra.
Giai Ninh không hiểu: “Làm gì vậy?”
“Em lái xe đi, anh mệt rồi.”
“Chúng ta đi đâu? Tôi không biết đường.”
“Cứ đi thẳng đường cái là được.”
Bị đẩy sang ghế lái, Giai Ninh nhìn anh, anh tháo kính râm xuống, duỗi tay: “Mau đi đi, sao lại không đi?”
“Không biết cậu định giở trò gì đây.” Giai Ninh làu bàu, giẫm chân ga phóng vụt đi.
“Anh ngủ một lát.” Tiểu Sơn nói.
Cô không đáp lời.
Nhưng một lát sau người kia lại tựa đầu vào vai cô.
Cô hất mạnh ra: “Cậu làm tôi không lái xe được, chết cả nút bây giờ.”
Anh khép mắt nói: “Giai Ninh, em ngoan ngoãn đi có được không? Mấy ngày nữa thôi, thời gian của chúng ta còn được bao lâu.”
Giai Ninh giật mình, nghiêng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đang tựa trên vai, khóe mắt cong cong, gương mặt hiền lành vô hại, thứ gì đó đang sôi sục trong lòng cô dần mềm xuống.
Cô thấy như đang xem một thước phim về chính mình. Tự bản thân cô cũng biết, cô gái trong thước phim này lại quên bài học mới nhận được.
Cô vươn tay chỉnh điều hòa nhỏ lại.
Vượt qua dãy núi non trùng điệp, chiếc xe chạy trên đường cao tốc về phía Đông Bắc, bọn họ uống nước lọc, ăn những thứ đơn giản Tiểu Sơn đã chuẩn bị sẵn, thay phiên nhau lái xe. Đến tầm quá trưa, bọn họ đi qua một trong những bến cảng sầm uất, hằng ngày đón tiếp một khối lượng hàng hóa và du khách khổng lồ.
“Đây là…”
“Đốc Mạch, thành phố cửa khẩu, mở cửa từ hồi Cải cách. Thâm Quyến của bọn anh.” Tiểu Sơn nói, “Nhìn kìa, bến cảng đấy.”
Giai Ninh nhìn thấy rất nhiều thuyền lớn cắm cờ của nước khác ở đây, nước biển đậm một màu xanh, hải âu trắng nhẹ nhàng lướt qua.
“Nơi này là một trong số ít những cảng biển trời phú ở Đông Nam Á, ngày nào cũng tiếp nhận một lượng hàng hóa và du khách khổng lồ.”
Cô liếc nhìn: “Không phải anh bảo đi nghỉ à? Sao lại có nhiệm vụ?”
“Phòng sẵn bên người thôi.” Anh bước lên trên, bàn tay rảnh còn lại ôm lấy eo cô, “Đi thôi.”
Cửa chính của khách sạn lộng lẫy mô phỏng theo Khải Hoàn Môn, mấy người hục vụ da trắng tươi cười nghênh đón những vị khách quần là áo lượt ra ra vào vào. Khách sạn được thiết kế theo kiến trúc Tây u, có một cái giếng trời lớn, bước vào cửa lại là một cái sảnh. Ánh nắng bị tấm kính xanh biếc phía trên giếng trời thanh lọc, phản xạ xuống dưới chỉ còn lại vẻ ấm áp dễ chịu. Đá rải thành đường, dây mây xanh quấn quanh cột, bồn phun nước vang lên tiếng róc rách hòa vào tiếng đàn piano, thang máy trong suốt lên lên xuống xuống, trong gian phòng trang nhã có người trò chuyện thân mật, dùng bút vàng ký tên lên hợp đồng.
Không mấy người chú ý đến một đôi nam nữ đi vào đại sảnh, kính râm che khuất đôi mắt đẹp của bọn họ. Hệt như một cặp đôi trẻ tới du lịch, nhất là lúc này, tới thăm nơi đây quả đúng dịp nhất.
Tấm áp phích hoành tráng rủ từ trên tầng ba của khách sạn xuống, hai ảo thuật gia nổi tiếng bậc nhất thế giới Siegfried và Roy từ Mỹ tới đây, mang theo hổ trắng và sư tử trắng chuẩn bị tổ chức một cuộc biểu diễn tuyệt vời.
“Tiếng Quan Thoại gọi đây là gì nhỉ? Xiếc, đúng không?” Trong thang máy, Tiểu Sơn hỏi Giai Ninh.
“Ừm.”
“Em muốn xem không?” Tiểu Sơn nhìn làn da mịn màng, chiếc mũi cao, vành tai nho nhỏ thấp thoáng trong mái tóc đen của cô dưới nắng, anh hơi cúi đầu xuống.
“Vì sao lại đưa tôi tới đây?”
“Không phải chơi hết game rồi sao?”
Cô nghĩ một lát: “Lúc mới qua Mỹ tôi có tới Las Vegas chơi, giá vé một buổi diễn của họ còn đắt gấp đôi Céline Dion. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đổi số tiền đó thành xu đi chơi.”
“Con ma cờ bạc.”
Giai Ninh vừa ngẩng lên thấy anh đã làm ra vẻ muốn hôn, cô bèn cúi đầu xuống.
Thang máy lên tiếng thông báo đã tới tầng hai mươi ba, Tiểu Sơn kéo cô ra.
Anh thuê hai phòng.
Hóa ra cô tưởng lầm.
Lúc cô định khép cửa, anh lại nhẹ nhàng đẩy ra: “Tối nay tiểu thư có rảnh không, xin hẹn với tôi?”
Giai Ninh đứng trong cửa đáp: “Tôi mệt rồi.”
“Vậy xin kính cẩn chờ đợi.”
Tắm xong Giai Ninh bèn đi ngủ, lúc tỉnh dậy đã là chập tối, cô kéo rèm cửa sổ ngắm cảnh biển chiều hôm. Nơi này cách quê hương của cô rất xa.
Có người nh