
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh
Tác giả: Nhạc Nhan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/663 lượt.
ế chạy tới nhà trẻ đi làm, nhưng dọc đường đi cô không thể chạy cũng không thể đi mau, bởi vì chỉ cần động tác hơi kịch liệt một chút, cô đã cảm thấy giữa hai chân đau như nhũn ra, ngay cả đứng cũng không được.
Khương Đường vốn là muốn đưa cô đi làm, nhưng bị cô thưởng một đầu gối.
Cô mới không cần tên sói háo sắc kia đưa cô đi! Ai biết được hắn sẽ lại đem cô đến nơi nào?
Mặc dù lý trí cô biết là mình không đúng, không nên vì rượu giả điên dụ dỗ người ta, hơn nữa tuổi cô lại tương đối lớn, phải nói là có phong độ của người trưởng thành mới đúng, nhưng là... nhưng là cô còn bực bội!
Con bé đang nói cái gì vậy?
Vị phụ huynh này giáo dục con cái cũng không thể không chú ý đến đạo đức như thế chứ?
Nhưng là bảo cô phải làm sao đối mặt với cô bé mới ba, bốn tuổi để giải thích lời nói của ba cô bé mang một ý nghĩa sâu xa, cũng giống như khi nói về vấn đề “chuyện riêng bên ngoài’”, “người thứ ba” hoặc là “bắt cá hai tay” là như nhau chứ?
Cô còn đang lúng túng, một cậu bé đẩy Tiểu Lam ra, nhiệt tình kéo tay Viên Viên.
"Cô Viên Viên, không cần để ý cậu ấy nữa! Nhà cậu ấy không có tiền, ba của cậu ý chỉ có thể chạy Lexus. Ba của con chạy Mercedes-Benz khắp mọi nơi! Hơn nữa cô đến nhà con, không cần làm mẹ con, làm vợ con là tốt rồi, ha ha!" Cậu bé vừa nói, cũng không có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu cười khúc khích, lộ ra hàm hàm trên thiếu một răng cửa.
Viên Viên càng nghe nói, vạch đen trên mặt hiện càng nhiều.
Con nít bây giờ, bảo đơn là thơ ngây cũng không hẳn là thơ ngây hoàn toàn, đôi lúc cũng có thể nói ra mấy lời làm người lớn nghe xong cũng suýt té ghế vì kinh sợ; bảo là “rành đời” cũng không đúng, có ai “rành đời” nhưng lại đi cãi nhau chỉ vì so bì xem trái dâu tây trong đĩa của ai lớn hơn, thậm chí còn đanh nhau chỉ vì chuyện cỏn con đó.
Ôi, không chỉ có đàn ông mới là khó đối phó, bây giờ đến ngay cả một đứa trẻ cũng càng ngày càng khó đối phó hơn rồi.
Cô đã cố gắng giả vờ thành thật, dùng giọng nói uyển chuyển càng nhiều càng tốt để giải thích cho thằng bé, nhưng chúng vẫn là một đám con nít ngang bướng, cố chấp không chịu hiểu, không buông tha cho cô.
Cuối cùng cũng đành qua loa, xoa đầu bọn trẻ rồi dỗ dành chúng trở về phòng học.
Dù sao những hài tử này mỗi ngày đều hết ca hát rồi lại chơi trò chơi, ngủ một giấc thì sẽ đem những chuyện này vứt ra sau đầu, cô cũng không cần quá để ý.
Lúc này, hiệu trưởng bảo cô đến cổng trường đón học sinh.
Bậy giờ mới đến trường học, đứa bé không cần đoán cũng biết là ——
"Hiệu trưởng, hôm nay Cường Cường trông thế nào?"
Hiệu trưởng nhà trẻ thật ra là một người phụ nữ trung niên, dánh người mảnh mai, trên mặt đeo kính mắt gọng vàng, tóc tai chải chuốt kĩ càng, nhìn sơ vô cùng nghiêm túc khó khăn, nhưng sự thật lại rất hiền lành, nói chuyện rất được lòng người.
Hiệu trưởng nghe cô hỏi cũng không nói gì, chỉ nhún nhún vai, cười khổ.
Cường Cường có thể chính là cậu bé gây đau đầu nhât trong nhà trẻ, cậu bé rất ghét đi học, mỗi ngày đều cùng ba của cậu ở cổng trường “trình diễn” màn "Mười tám lần đưa tiễn", cậu bé khóc lóc không chịu rời ba, nhất định đi học; còn ba của cậu lại bày ra bộ mặt đau lòng, có lúc còn dùng một tay ôm lấy trái tim, giống như việc đia con đến nhà trẻ chẳng khác gì đưa con vào hang hùm, miệng cọp vậy.
Các giáo viên ở nhà trẻ cũng làm rất nhiều trò hề để dỗ dành cậu bé Cường Cường, còn ba của cậu lại không phát hiện con mình đang dùng “khả năng trời phú” mà diễn kịch, nên lần nào cũng mắt rưng rưng nước, đưa con vào “nhà trẻ kinh khủng”.
Trình Viên Viên đi tới cửa, quả nhiên lại xem màn Cường Cường cùng ba của cậu đang "Khó khăn chia lìa" .
"Ba, con không muốn đi học, con không xa ba được,hu hu...”
"Bé ngoan, con phải đi học, như vậy mới có thể trở thành một người có ích cho xã hội, biết không? Thật ra thì... thật ra thì ba cũng không muốn xa con, hu hu...”
"Ba... hu hu hu ...”
"Cường Cường, con không được nghĩ ba muốn xa con như vậy...”
Viên Viên lắc đầu một cái, không nhìn nổi, cô trực tiếp đi tới chỗ hai người, kéo tay Cường Cường nói: "Vương tiên sinh, hôm nay Cường Cường lại dậy trễ sao?"
Vương tiên sinh ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng vậy, sáng nay thằng bé nói cảm thấy bụng khó chịu, cho nên để cho bé nằm thêm một lát."
Viên Viên xem đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi!
Mặc dù bọn họ đã khuyên Vương tiên sinh rất nhiều lần, không nên cưng chiều cậu bé như vậy, nhưng kể từ khi vợ của anh qua đời vì tai nạn giao thông, bên người cũng chỉ còn lại đứa bé này làm bạn, hắn ngay cả mắng một tiếng cũng không nỡ, như thế nào có thể để đứa trẻ "bệnh yếu" cực khổ dậy sớm đi nhà trẻ đây?
"Cô giáo Trình, Cường Cường đành làm phiền cô."
Con trai ngoan, đừng dùng ánh mắt buồn bã nhìn ba như vậy, ba sẽ không chịu được... hu hu...
Tầm mắt Vương tiên sinh lại bắt đầu mơ hồ.
"Ba ba... Ba không thương con sao?" Cường Cường buồn bả hỏi.
Viên Viên không nhịn được vỗ nhẹ đầu cậu bé một cái . Cường Cường ngẩng đầu lên, liếc cô một cái.
"Vươn