
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341339
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1339 lượt.
ết sức lực bú sữa mẹ dùng cả tay chân đập cửa.
"Giang Thiệu không cho phép anh động thủ nghe không! Anh hai đánh đau anh ấy thì em sẽ không tha cho anh! Không nên đánh, hai người khốn khiếp! Nếu không mở cửa em sẽ báo cảnh sát! Diệp Tích Thượng! Anh mà động Giang Thiệu một cái nữa em sẽ đoạn, tuyệt, quan, hệ với anh!"
Diệp Tiểu An bởi vì rống quá sức nên khom người không ngừng ho khan, đáng tiếc vẫn không được ai chú ý. Cô bẹt bẹt miệng ngồi chồm hổm xuống khóc lên hu hu. Cũng không biết trải qua bao lâu tiếng đánh nhau bên trong mới dần ngừng lại, cửa bị mở ra từ bên trong, Diệp Tiểu An nhảy dựng lên siết quả đấm nhỏ đánh về phía người nọ. "Em bảo anh đừng đánh anh ấy mà anh không nghe à!"
Cô đấm phải một lồng ngực dày cộm nặng nề, cô lập tức ý thức được là Giang Thiệu. Giang Thiệu đã cởi hết toàn bộ nút áo cà vạt lỏng loẹt giắt trên cổ, trên da hơi chảy ra mồ hôi hột, sự hưng phấn trong mắt bởi vì đánh nhau còn chưa tan, có chút mờ mịt, môi mím lại hết sức chặt, nhìn cô. Vừa định giơ tay lên lau nước mắt của cô, thì Diệp Tiểu An lại chui vào trong nhà. Diệp Tích Thượng đang khom người nhặt đồ rơi vỡ tán loạn lên, y phục cũng xốc xếch không chịu nổi, không có tốt hơn Giang Thiệu bao nhiêu. Diệp Tiểu An giống như con thỏ xù lông thỏ hung hăng đá anh một cước.
"Diệp Tích Thượng! Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh!"
Diệp Tích Thượng ngồi dậy, ánh mắt như đao nhìn về phía cô, vào trong cầm lấy áo khoác khoác lên cho cô, nhìn cửa nhếch miệng. "Đi, đưa anh ta đi trước." Diệp Tiểu An nhìn anh chằm chằm, lung tung lau mắt chạy đi. Giang Thiệu đang đợi thang máy, nhưng thang máy tới anh cũng cưa vào.
Diệp Tiểu An đi tới bên cạnh anh rống anh, "Đi đi! Tôi đưa anh cút đi!" Thấy anh không động đậy chỉ phải đẩy anh đi vào.
Thời gian này đi làm đi học đều còn sớm, trong thang máy không có người khác chỉ có hai người bọn họ. Giang Thiệu vừa bước chân trước vào thang máy liền xoay người kéo Diệp Tiểu An qua, ôm cô xoay người đặt trên vách kim loại lạnh lẽo. Trong lòng Diệp Tiểu An chợt căng thẳng, làn môi nóng của Giang Thiệu thân mật dính vào bên tai cô, giọng trầm thấp bởi vì nhớ nhung mà khàn khàn, khiến tim của cô cũng rung động.
"Tiểu An, Tiểu An, anh rất nhớ em, làm thế nào. . . . . ."
Bạn Gái Cũ
Giang Thiệu muốn hôn cô, nhưng không thể xác định ý kiến của cô, chỉ có thể dùng môi vuốt ve vành tai và gương mặt cô để dò xét. Hai người dán rất gần, gần đến mức có thể nghe cả hai thở hổn hển. Mắt thấy môi của anh sắp tìm được môi của cô, đang lúc này Diệp Tiểu An lại nâng đầu gối lên đụng mạnh vào giữa hai chân anh.
Giang Thiệu rên lên một tiếng, buông cô ra lui về phía sau, tựa ở đối diện, nửa cúi người, một tay nắm canh ngang một tay che hạ bộ, trên trán có giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, đau nói không ra lời. Diệp Tiểu An lau sạch sẽ nước mắt còn dính trên mặt, lạnh lùng chất vấn anh. "Anh đánh anh của tôi à?"
Anh lắc đầu, chân mày vẫn nhíu lại khổ sở. Diệp Tiểu An nhào tới quyền đấm cước đá anh. "Tôi không tin! Ai cho anh ra tay với anh tôi! Giang Thiệu anh khốn kiếp! Đó là anh trai tôi!"
Giang Thiệu hít sâu một hơi, kéo áo ra, lộ ra nửa người trên bền chắc cùng với từng mảng xanh xanh tím tím lớn nhỏ nhìn thấy mà ghê đầy nửa người trên, làm bộ cởi dây nịt quần. "Là anh ta đánh anh, phía dưới cũng có vết thương, em muốn tra xét không?" Diệp Tiểu An ngừng tay, che môi rơi nước mắt tí tách, không ngờ Diệp Tích Thượng xuống tay nặng như vậy.
Anh hơi không khống chế được ngậm môi của cô mút vào, sự ấm áp mềm mại vuột mất đã lâu làm anh tham lam muốn lấy được nhiều hơn. Lưỡi của anh cạy răng cô ra chui vào như rắn, chợt thấy môi lưỡi truyền đến một cơn đau đớn bén nhọn, vị gỉ sắt nhanh chóng lan tràn ra.
Giang Thiệu không thể không buông cô ra, Diệp Tiểu An vừa dùng mu bàn tay chùi mạnh môi vừa căm tức nhìn anh, "Nhớ cho rõ chúng ta đã chia tay rồi! Anh cứ thích dây dưa không rõ với bạn gái cũ vậy sao? Giang Thiệu, làm ơn học tôn trọng tôi! Tôi không có nhiều năng lượng để luôn chữa mấy vết thương người khác gây ra cho anh! Tôi không phải vỏ xe phòng hờ của anh, không phải cảng tránh gió của anh, cũng không phải phao cấp cứu của anh! Nếu trong lòng anh còn có thứ không bỏ được thì đừng đến trêu chọc tôi, nếu như anh thật sự muốn tốt với tôi thì nhớ lấy!"
Diệp Tiểu An nói xong liền mở cửa xe chạy xuống, Giang Thiệu bị ánh mắt và lời nói của cô làm kinh sợ, dĩ nhiên cũng chỉ trơ mắt nhìn cô rời đi. Chờ khi nhìn không thấy bóng dáng của cô nữa, Giang Thiệu mới vô lực tựa vào trên chỗ ngồi trước, ngón tay lau môi, giống như phía trên còn lưu lại mùi của cô. Bàn tay mở ra, máu tươi theo khe hở chảy xuôi xuống. Cảm giác đau đớn giữa môi lưỡi và hai chân còn rõ ràng, thật là con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Rõ ràng thích xem bộ dạng giận đến xù lông của cô nhất, nhưng lúc này làm thế nào cũng không cười nổi.
Sao bây giờ cô gái này lại suy nghĩ rõ ràng nhanh mồm nhanh miệng thế rồi, hay người