Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Tâm Thường

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341338

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1338 lượt.

luôn hồ đồ chính là anh? Chẳng lẽ đã tiêu hao hết sự nhiệt tình của tình yêu ở chỗ Cận Thanh nên không còn yêu được nữa?
Diệp Tiểu An chạy vào thang máy, không để ý tầm mắt của người khác, trực tiếp nhào tới trong góc che môi kiềm lại tất cả tâm tình, đè nén khóc lên. Đứng ở trước cửa nhà mình thì cô cẩn thận lau khô nước mắt, hít sâu điều chỉnh trạng thái mới dám đi vào. Diệp Tích Thượng vẫn còn đang dọn dẹp căn phòng xốc xếch, sau khi đi vào Diệp Tiểu An không chào một tiếng đã chạy thẳng vào phòng ngủ.
"Đứng lại." Diệp Tích Thượng gọi cô lại, đi qua nâng đầu cô lên, "Em khóc cái gì?"
"Không có khóc cái gì." Diệp Tiểu An quật cường nghiêng đầu, lại bị anh mạnh mẽ uốn éo. "Bây giờ có thể thông báo tình sử phức tạp của em chưa?"
"Tại sao phải nói rõ với anh? Em muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!"
"Bởi vì anh đánh anh ta?"
"Đúng!"
"Anh thấy em cũng muốn bị đánh!" Diệp Tích Thượng vung tay lên hù dọa cô. Diệp Tiểu An theo bản năng bảo vệ đầu, thét lên lui về phía sau hai bước, không ngờ dép bị thứ gì đó làm trơn bay ra, Diệp Tích Thượng kéo cơ thể đang nghiêng ra sau của cô, mà chân của cô thì lại giẫm lên miếng thủy tinh, đau đớn tan lòng nát dạ bỗng chốc từ lòng bàn chân chui lên.
Diệp Tích Thượng cau mày, bồng cô đứng lên thả vào trên ghế sa lon, tìm hộp cấp cứu ra, rồi thận trọng cởi vớ của cô xuống, gắp ra mảnh vụn thủy tinh trên lòng bàn chân mịn màng của cô. Diệp Tiểu An nức nức nở nở rầm rì, thỉnh thoảng bị anh làm đau đến tức giận đấm anh. "Nhẹ một chút nhẹ một chút! Đau chết!"
"Em ra cửa cũng không biết thay giày, đầu óc để ở đâu rồi? Yêu đương đến mức mất hết thông minh?" Dép và vớ của cô dính đầy tuyết, chân lạnh giống như băng. Diệp Tích Thượng băng bó chân trái cho cô xong liền ôm vào ngực mình giữ ấm, rồi lại xử lý chân phải cho cô. Lúc anh làm những chuyện này không quá tự nhiên, mặc kệ là mắng cô hay là thương cô, hoàn toàn đều từ bản năng mến yêu cô. Từ nhỏ đến lớn đều như thế, cô bị uất ức gì chỉ cần nói cho anh thì anh sẽ trả lại gấp bội. Có lẽ là vì đền bù việc thiếu hụt tình yêu cha mẹ hoặc có lẽ đều là cô nhi hiểu nhau không cần nói, Diệp Tích Thượng mặc dù bá đạo không nói đạo lý nhưng luôn che chở bảo vệ cô như trân bảo. Nếu như nói trên thế giới này có ai quan trọng với cô hơn cha mẹ, thì đáp án nhất định là Diệp Tích Thượng, anh luôn chỉ có một mục đích với cô —— giúp cô sống tốt.
Băng bó kỹ chân phải mới phát giác Diệp Tiểu An không có động tĩnh, ngẩng đầu liền phát hiện trong con ngươi đỏ của cô chứa đầy nước mắt, trước ngực bởi vì ức chế quá độ mà không ngừng phập phồng. Diệp Tích Thượng cau mày than thở, sờ sờ đầu của cô đè vào trong lòng ngực mình. "Mới bị chút vết thương vậy mà đã khóc rồi, không có tiền đồ, thật không giống em gái anh."
Diệp Tiểu An níu lấy áo anh khóc lên, đây là lần đầu tiên cô khóc lớn không kiềm chế trong suốt thời gian qua, không cần làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, làm bộ kiên cường đến mức cả khóc cũng đè nén. Nước mắt của cô làm dính một mảng lớn ướt át lạnh lẽo trên áo anh, thân thể gầy nhỏ không tự chủ run rẩy. Diệp Tích Thượng trầm mặc vuốt sống lưng của cô, có thể cảm nhận vết thương trong lòng cô, sự uất ức của cô, sự bi ai tột đỉnh của cô, tình cảm không vứt bỏ được mà cô giành cho Giang Thiệu. "Nhỏ giọng một chút, khóc tắt tiếng giờ."
"Ô oa ——" anh khuyên như vậy, lại khiến cô khóc lớn tiếng hơn. Diệp Tích Thượng hết cách rồi, ẵm cô lên đùi như lúc cô còn bé, cầm khăn giấy lau khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp của cô. "Rốt cuộc anh ta làm gì em? Nói cho anh biết."
"Anh phải bảo đảm không đi đánh anh ấy." Dùng tay của anh lau nước mũi, giọng nói ồm ồm nức nở. Diệp Tích Thượng chê cười, nghe xong lời này liền biết tiểu tử kia không làm chuyện gì tốt. "Anh không bảo đảm được."
Cũng biết! Diệp Tiểu An đẩy tay anh ra hắng giọng gào thét. Huyệt Thái Dương của Diệp Tích Thượng giật giật, thật muốn cầm vớ nhét vào trong miệng cô. Diệp Tiểu An khóc một hồi rồi dựa vào trên người của anh ngủ thiếp đi. Nhìn dung nhan vươn nước mắt của cô, anh buồn cười, cô nhóc giảo hoạt, dám khóc lóc để tránh thoát sự dọn dẹp của anh. Diệp Tích Thượng rón rén đặt cô trở về trên giường trong phòng ngủ đắp kín mền rồi đóng cửa ra ngoài, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng suy nghĩ một chốc lại bỏ ý định. Không tới lúc hết cách anh thật không muốn có quan hệ gì với bà ta.
. . . . . .
Giang Chấn vốn tưởng rằng Giang Thiệu gặp Diệp Tiểu An xong ít nhiều gì có thể hóa giải nỗi khổ tương tư của anh, không ngờ anh càng thêm lếch thếch như mất ba hồn bảy vía. Giang Chấn nhất không nhìn nổi hình dáng này của anh, nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ. "Con xem con đã thành dáng vẻ gì? Lúc chia tay với Cận Thanh cũng không thấy con như thế, có thể nâng được thả được mới là đàn ông!"
Giang Thiệu buồn buồn hút thuốc lá, mắt điếc tai ngơ với lời dạy dỗ của ông. Anh chẳng biết tại sao Diệp Tích Thượng lại chợt tới thành B, dục vọng độc chiếm của anh ta đối với Diệp Tiểu An khiến anh không cách nào không thèm để ý, huống chi bọn h