
Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134394
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/394 lượt.
ông lớn, nhưng cũng đủ rồi, hai phòng ngủ đều hướng về phía nam, còn có cửa sổ lớn, đối diện với trời xanh mây trắng trên đầu thành phố. Chỉ cần cúi người, vừa đúng có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ bên dưới.
Cô hướng dẫn tươi cười: “Bây giờ là phòng đọc sách, sau này có thể sửa lại thành phòng cho trẻ em, căn hộ dạng này rất thích hợp với các cặp vợ chồng trẻ”.
Thiệu Chấn Vinh nói với Đỗ Hiểu Tô: “Hay là sơn tường trắng, sau đó đặt giá sách, đợi sau này chuyển thành phòng cho con thì đổi sang giấy dán tường màu sắc dễ chịu hơn?”. Đỗ Hiểu Tô thấy hơi buồn cười, cũng thoáng sững người, còn sớm thế này đã nghĩ đến việc đó. Tay anh nắm tay cô, hai người đi qua đi lại trong nhà, thật ra bốn phía vẫn chỉ là tường trống trơn, sờ lên lớp xi măng thô ráp, gió thổi từ cửa sổ phòng khách vào trong. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy mình thật ngốc, bởi cô đang nghĩ khi dọn vào sẽ treo rèm kéo, sau đó nhìn ánh nắng mặt trời rọi trên sàn nhà, để những hoa văn nhỏ bé trên rèm cửa hiện lên thật rõ ràng.
Nhà của cô và anh, hai người đều tủm tỉm cười.
Về đến phòng mua bán , về cơ bản cả hai đều hài lòng. Nhưng giá cả vẫn đắt , Đỗ Hiểu Tô nhìn con số trên giấy ,không thể không quay sang hỏi anh : " Chúng ta có cần nghĩ lại không ?"
"Không cần đâu , em thích là được , vả lại anh cũng rất thích.
Bởi là giao dịch nội bộ , không những giá cả được ưu đãi , mà Thiệu Chấn Vinh cũng định thanh toán 1 lần , làm việc nhanh chóng dứt khoát khiến cô hướng dẫn viên tươi cười ko dứt , Đỗ Hiểu Tô vẫn nhớ việc trả giá , thể nên cô hướng dẫn đã mời giám đốc đến , lại giảm giá thêm cho họ.Lần đầu tiên trong đời Đỗ Hiểu Tô bỏ ra nhiều tiền thế này , nhìn Thiệu Chấn Vinh quét thẻ , rồi lại còn một xấp giấy tờ cần kí tên , hai người ngồi trong phòng VIP kí tên , trong phòng vô cùng yên tĩnh , Đỗ Hiểu Tô nhìn Thiệu Chấn Vinh cúi đầu chăm chú điền đơn, viết tên 2 người lên giấy , nét bút vô cùng gọn ghẽ , Đỗ Hiểu Tô , Thiệu Chấn Vinh...
Người hướng dẫn mang chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của hai người đi photo , rất lâu vẫn không thấy quay lại.Anh điền xong giấy tờ , quay lại nhìn cô cười :"Tên của chúng ta , lần đầu tiên được viết cùng 1 chỗ."
Anh không hỏi cô , tự mình viết tên chủ nhà là cô.
Đỗ Hiểu Tô từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh ,nhìn anh ký tên :" Anh không sợ em lừa tiền lừa tình rồi chạy mất à ?"
Anh thân mật nhéo nhéo má cô :" Anh ấy à,chính là muốn dùng căn nhà này cột chân em , xem em chạy được đến đâu ?"
Cả năm mới có 1 lần nghỉ tết dài ngày ,ngay cả bệnh viện cũng được nghỉ , vì nhà của Thiệu Chấn Vinh không ở thành phố nên khoa đặc cách không xếp lịch trực cho anh . Anh cùng Đỗ Hiểu Tô về nhà , đợt lễ tết lại gặp phải tuyết lớn , vé máy bay không những không giảm giá mà còn thiếu vé , khắp sân bay đâu đâu cũng thấy người. Đây là lần đầu tiên Thiệu Chấn Vinh đến nhà Đỗ Hiểu Tô , nên Đỗ Mậu Khai đã dành thời gian đến sân bay đón 2 người.
Về đến bên cạnh bố mẹ , Đỗ Hiểu Tô như biến thành một đứa trẻ , liên tục nói không ngừng :" Thiệu Chấn Vinh thật lợi hại , mua cổ phiếu giá tăng gấp đôi , nếu không làm gì có tiền thanh toán tiền nhà một lần ."
Mẹ Đỗ Hiểu Tô chỉ trách :" Mẹ có nói để bố mẹ giúp đỡ một chút , còn sống chết không chịu nghe "
"Mẹ!" Đỗ Hiểu Tô ôm mẹ :" Bọn con có tiền , Chấn Vinh trả tiền nhà , còn tiền của con vừa đủ trang trí , mua thêm đồ dùng các thứ , mẹ đừng lo. Tiền anh ấy kiếm được không ít , mà tiền của con cũng chẳng thiếu."
Mẹ cô thân tình nói :" Đuôi vểnh hết lên trời rồi ,chỉ tại con tiêu tiền như nước , kiếm được bao nhiêu cũng không đủ dùng."
Đỗ Hiểu Tô thấy chuyện đó bình thường :" Thiệu Chấn Vinh nói anh ấy sẽ nuôi con."
Vô cùng có lý , chỉ vì yêu anh , cho nên thẳng thắn.
Nhà họ Đỗ khá rộng , mấy ngày trước mẹ Đỗ Hiểu Tô còn tự tay sắp xếp phòng cho khách ,đối xử với Thiệu Chấn Vinh lại càng chu đáo cẩn thận, ăn gì cũng làm , Đỗ Hiểu Tô không thể không hét lên :" Mẹ thiên vị!."
Thật ra thiên vị Thiệu Chấn Vinh lại chính là cô.
Mang hết tất cả hình ảnh đã cất từ nhỏ ra cho anh xem ,anh cười nói : "Thì ra từ nhỏ em đã thích thể hiện."Hình chụp của cô có rất nhiều , bố mẹ yêu cô đến vậy ,nên từ nhỏ đến lớn chụp vô số hình , hình chụp to nhỏ lớn bé bày đầy một giường.
Từ đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu , đến khi ê a tập nói ,thắt bím tóc mặc đồng phục thủy thủ , biểu diễn trong nhà trẻ ,hoạt động tết thiếu nhi ở trường tiểu học ,tham gia thi hát tại trường trung học....
Quá trình trưởng thành , từng tấm từng tấm , anh đều rất thích , xem đi xem lại.
Cô kể chuyện về từng tấm hình cho anh nghe , tấm này chụp khi nào ,tấm kia là khi mấy tuổi . Hai người xúm vào một chố ,giống như 2 đứa trẻ , khoanh chân ngồi cạnh nhau ,xung quanh đều là hình chụp chất thành từng xấp. Anh nghe cô kể chuyện không biết mệt mỏi , cảm thấy vô cùng thú vị , cứ như vậy , quãng thời gian đã qua , cô của ngày xưa ,từng chút từng chút kể cho anh nghe. Còn anh biết rằng , cô của sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
Cuối cùng cô đặt album sang 1 bên , cười hỏi anh :"Nhiều như vậy , x