
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134404
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.
ười lớn.
Còn anh ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ , ngay cả nụ cười cũng như có như không. Trái tim Đỗ Hiểu Tô đập càng lúc càng nhanh , cảm giác không chắc chăn như khi bước xuống cầu thang rồi bị hụt chân vậy.Trong lòng cô như có ngọn lửa đang thiêu đốt , phải gặp thế này mới biết được , lần trước ở sân bay ,cô không nghĩ ra , trong điện thoại vẫn lưu giữ khá nhiều ảnh , thì ra anh ta chính là anh trai Thiệu Chấn Vinh , chẳng trách khi Thiệu Chấn Vinh nhìn thấy liền hỏi. Tất cả những chuyện này đều có dây mơ rễ má , nhưng điều quan trọng nhất chính là cô luôn có một cảm giác trống rỗng trong lòng , không gì chắc chắn.
Hai người đàn ông đã cởi áo ngoài , ngồi xuống cạnh bàn khiến cô không khỏi có cảm giác như hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi đợi cơm. Lôi Vũ Tranh quả thật rất yêu thương em trai , nói những chuyện nhỏ nhặt , hỏi anh tình hình công việc , cũng không quên Đỗ Hiểu Tô , thỉnh thoảng quay lại kể cho cô những chuyện còn nhỏ của Thiệu Chấn Vinh. Đỗ Hiểu Tô vốn rất thích không khí này , như là đang được ở nhà vậy , nhưng hôm nay cảm giác bất an cứ bủa vây quanh cô. Tay nghề nấu ăn của dì Triệu rất tuyệt , đồ ăn rất ngon , còn ngâm cả rượu mai , Lôi Vũ Tranh và Thiệu Chấn Vinh đều uống rượu . Dì Triệu vuốt vuốt tóc cô , cười lớn :" Hiểu Tô , ăn thêm chút nữa , sau này đến Bắc Kinh thì bảo Chấn Vinh dẫn con đến đây".
Lúc này Lôi Vũ Tranh mới ngẩng đầu lên hỏi :" Cô Đỗ không uống sao?".
Thiệu Chấn Vinh đáp :" Cô ấy không biết uống rượu".
Lôi Vũ Tranh cười :" Thật sao?".
Dì Triệu gắp cho Đỗ Hiểu Tô một khúc cá , sau đó quay sang trách Lôi Vũ Tranh và Thiệu Chấn Vinh :" Uống ít thôi , ăn nhiều chút , lúc về còn phải lái xe".
Lôi Vũ Tranh nói :" Không sao , tài xế đến đón con ,thuận đường đưa Chấn Vinh và cô Đỗ về luôn".
Bữa cơm hôm đó kết thúc rất muộn , khi ra khỏi nhà trời đã tối đen. Đứng giữa giếng trời nho nhỏ , cô bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm . Bốn góc trời ẩn hiện sắc đỏ , có lẽ do anh sáng phản chiếu , nhưng vẫn có thể thấy sao trời , từng chấm nhỏ , nhỏ đến mức không nhìn rõ được. Đỗ Hiểu Tô không uống rượu nhưng cũng cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Trong nhà lúc nãy , dì Triệu đeo cho cô một chiếc nhẫn vàng , rất đẹp lại vô cùng tinh tế . Không để cô từ chối , dì Triệu nói :" Chấn Vinh giống như con trai dì , nên cái này nhất định phải cho con. Khi Vũ Đào dẫn chị dâu con về , dì cũng cho một cái . Sau này khi Vũ Tranh dẫn bạn gái về , dì cũng còn một cái nữa . Ba người đều có ,đây là tấm lòng của dì ".
Đáng lẽ ra nên vui mừng mới phải nhưng cô lại cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình như đang nóng dần lên. Không khí về đêm rất lạnh , cảm giác như chích da , chích thịt , chích vào tận phổi . Vì lạnh nên chóp mũi cô đỏ hồng lên , Thiệu Chấn Vinh kìm chế cảm giác muốn nhéo mũi cô , chỉ nắm tay và ngạc nhiên hỏi :" Sao tay em lạnh vậy ?".
Cô chỉ lắc đầu , Lôi Vũ Tranh đã ra đến nơi , ba người cùng chào tạm biệt dì Triệu.
Tài xế đã đến , lặng lẽ đứng ngoài cổng .Không phải là chiếc xe Juguar xám bạc mà Đỗ Hiểu Tô thấy ở sân bay , mà là chiếc Maserati màu đen ,chiếc xe có khí chất rất giống chủ nhân của nó , trầm tĩnh mà không kém phần sắc bén. Còn cô chỉ cảm thấy tim như chùng xuống , chìm đến đáy vực sâu vạn dặm.
Lôi Vũ Tranh nói :" Đi thôi , anh đưa hai người về", lại hỏi :" Hai người về Cảnh Sơn?".
Thiệu Chấn Vinh gật đầu.
Anh ta rất lịch sự nhường cho Thiệu Chấn Vinh và Đỗ Hiểu Tô ngồi ghế sau ,còn mình ngồi bên cạnh tài xế. Tài xế lái xe chạy rất êm , điều hòa trong xe ấm áp. Đỗ Hiểu Tô cúi đầu đếm ngón tay , cô chưa bao giờ im lặng như thế , cho nên Thiệu Chấn Vinh hỏi :" Rất mệt sao ?" .Cô lắc đầu , vài lọn tóc nhỏ rơi xuống bờ vai ,anh giúp cô vén lên . Ngón tay anh vô cùng ấm áp , nhưng không biết vì sao , trái tim cô lại thấy lạnh.
Sắp đến nơi , Lôi Vũ Tranh mới quay lại :" Hai người sáng mai phải đi rồi sao ? Chỉ tiếc thời gian ngắn quá , Chấn Vinh cũng không đưa cô Đỗ đi đâu chơi được".
Thiệu Chấn Vinh cười nói :" Cô ấy từng ở Bắc Kinh một năm rồi , hơn nữa trời lạnh thế này , có gì vui đâu ." Thấy Lôi Vũ Tranh không có ý định xuống xe , anh dừng một lát , cuối cùng không nhịn được , hỏi :" Anh hai , bao lâu rồi anh không về nhà ?".
Lôi Vũ Tranh như để lộ nụ cười , khóe miệng hơi nhếch ,nhưng chỉ nói :" Không cần lo cho anh , em tự chăm sóc mình cho tốt là được" , nghĩ một lát rồi đưa cho Thiệu Chấn Vinh một hộp màu đen , nói tiếp :" Cái này tặng hai người".
Thiệu Chấn Vinh chỉ cười nói :" Cảm ơn anh hai " rồi nhận lấy , sau đưa cho Đỗ Hiểu Tô :" Mở ra xem đi , có thích không ?".
Đỗ Hiểu Tô nghe lời anh mở hộp , thì ra là hai chiếc đồng hồ NHC Ottica , thời trang nhưng cổ điển , tạo hình khá độc đáo ,cũng không có mấy loại đá quý lấp lánh thường thấy .Lúc đó sắc mặt cô tự nhiên tái đi ,còn Thiệu Chấn Vinh lại có vẻ rất vui , nói với cô :" Anh hai rất thích đồng hồ đeo tay , anh ấy còn có một chiếc Tourbillon của Kiều Đại Vũ tự tay làm . Hiểu Tô , anh hai là người rất hào phóng đấy".
Đỗ Hiểu Tô đóng nắp hộp , cố